“Chờ bọn họ tới cửa thì sẽ biết là ai.” Không có đầu mối, Tiêu Thái chỉnh lý ổn thỏa đồ vật.
“Đi thôi, nên đi mở cửa hàng rồi."
Thạch Dương:
Tiêu Thái:
“Vâng. A Giản, đi thôi!” Thạch Dương gọi một tiếng, Tiêu Giản đã khoác túi sách chạy ra.
Hắn thăm dò nhìn nhìn:
Trước kia khi Phó Nguyệt đã thức dậy, lúc Tiêu Giản rời đi sẽ lần lượt chào mọi người.
Lông mày Tiêu Thái giật giật, vẫn thản nhiên nói:
Nhu Nhu còn nhỏ, tẩu tử từng nói hiện tại cô bé ngủ nhiều, về sau mới có thể lớn lên để cùng chơi với A Giản.
Tiêu Giản cũng không rối rắm, ngoan ngoãn mà chào hỏi mọi người, nắm tay Thạch Dương rời đi.
Tiễn hai người đi, cửa hàng vẫn mở cửa theo lẽ thường.
Mặt trời lên cao, Phó Nguyệt mới từ từ tỉnh giấc.
Cả người đau nhức, nàng không nhịn được rên rỉ nằm ở trên giường một lát, đồng thời âm thầm mắng Tiêu Thái vài câu.
Ánh mặt trời rất tốt, nếu không dậy nổi thì nàng cũng phát ngại lên được.
“Ôi……” Phó Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, lấy xiêm y ra che khuất từng vết bầm đỏ.
Chờ đến khi Phó Nguyệt sửa soạn xong xuôi rồi ôm Nhu Nhu ăn no tinh thần tốt đi ra cửa phòng, Tiêu Thái cùng Thạch bà bà đã đóng cửa hàng trở về hậu viện muốn chuẩn bị cơm trưa.
Tiêu Thái rửa sạch tay đi tới, vừa ôn hòa vừa hơi xấu hổ mà thấp giọng nói:
Phó Nguyệt trợn mắt lườm hắn một cái. Chính mình đã làm gì chính mình không rõ sao? Thật quá đáng!
Tiêu Thái bị nàng lườm đến mức phải dời ánh mắt đi, sờ sờ cái mũi.
[ - .]
Sao bộ dáng trợn mắt lườm người của nương tử cũng đẹp như vậy chứ!
Nhu Nhu ở trong n.g.ự.c Phó Nguyệt vặn vẹo thân thể nhỏ bé, “A a” hai tiếng với cha mình.
Hôm nay Phó Nguyệt thật sự không có chút sức lực gì, nhìn kỹ mà nói lúc này nàng ôm Nhu Nhu lâu cánh tay hơi mỏi đến mức run lên.
Tiêu Thái duỗi tay tiếp nhận Nhu Nhu:
Phó Nguyệt vững vàng mà đưa đứa bé vào n.g.ự.c Tiêu Thái, lúc này mới nhẹ nhàng vẫy vẫy cánh tay.
Tiêu Thái ôm Nhu Nhu sang một bên, nghiêng người ghé sát vào tai Phó Nguyệt:
Phó Nguyệt hừ hừ:
“Nương tử à, có việc gì thì thương lượng chút mà!” Khó khăn lắm sói mới được thả ra, giờ lại bị đói thì làm sao chịu nổi.
“Vậy tối hôm qua bảo chàng dừng lại ……”
“Lão gia phu nhân?” Thạch bà bà đi vào trong viện đột nhiên lên tiếng, “Hai người sao còn đứng ở trong sân vậy? Gió lớn, mau vào trong phòng đi.”
Bị Thạch bà bà ngất lời, Tiêu Thái và Phó Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều đỏ ửng tai lặng lẽ dừng lời đang nói.
Phó Nguyệt hắng giọng nói, dường như không có việc gì nói:
Tiêu Thái ôm Nhu Nhu theo sát phía sau.
Thạch bà bà cũng chỉ thuận miệng hỏi, thấy hai người bọn họ vào nhà, cất đồ xong lại quay trở về phóng phòng bếp bận rộn.
Phó Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, lấy kim chỉ tiếp tục làm xiêm y cho Nhu Nhu.
Tiêu Thái ôm đứa bé, vừa bồi cô bé chơi vừa hỏi Phó Nguyệt:
“Ai u, ta quên nói cho chàng nghe rồi.”
Phó Nguyệt buông kim chỉ, nhớ lại bộ dạng hai người ngày hôm qua tới cho Tiêu Thái nghe:
“Cái xe ngựa kia hết sức bình thường, nam nhân trung niên đi ở đằng trước dùng phục sức rất khiêm tốn, nhưng nguyên liệu không tệ lắm, hơn nữa khí thế của hắn khiến người ta có cảm giác bị uy h.i.ế.p mãnh liệt.”