Cứ vậy mà tìm, chúng ta đã tìm hết ba năm.
Trong lòng Ngô thúc cũng thương xót thay hai huynh muội lão gia.
Tiêu Thái:
Ngô thúc nhấp một ngụm trà, lần này chậm rãi nói:
"Mà ở trong thế gia, vì thanh danh của gia tộc, chuyện không vẻ vang như vậy do đích mẫu làm lại không thể trách được, nói ra ngược lại sẽ làm vấy bẩn danh dự của cô thái thái.
Tiêu Thái cắn răng, tràn ngập lửa giận, oán hận nói:
Ngô thúc:
" Nhưng nếu có chút chứng cứ rõ ràng, bọn ta nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta."
Vẻ mặt Ngô thúc kiên định, nhìn về phía Tiêu Thái đang đầy đau khổ cùng tức giận:
Ngô thúc dừng lại một chút.
Từ manh mối tìm được, ba năm nay lão gia chúng ta vẫn luôn cử người tìm kiếm cô thái thái ở dọc đường. Về phần Xương Bình bá phủ, ngài ấy vẫn chưa có thời gian dọn dẹp thôi.
Ông cũng từng đi theo lão gia c.h.é.m g.i.ế.c đi ra từ chiến trường. Năm đó lão gia giao ra binh quyền, theo đại tướng quân quay về nhận chức binh bộ thượng thư, chẳng lẽ thiên hạ thật sự cho rằng lão hổ khát m.á.u có thể thay đổi tính ăn thịt sao?!
Phải biết rằng, năm đó khi chân tướng còn chưa rõ ràng, Diệp Trạch có thể vì cái c.h.ế.t của muội muội cùng thân mẫu mà đoạn tuyệt quan hệ.
[ - .]
Tuy rằng ở phương diện này cũng có thể vì thế cục mà tự làm ô nhục thanh danh, để người bên trên thấy an tâm.
Nhưng phần tình cảm này không phải là giả.
Nghe ông nói như vậy, Tiêu Thái kiềm chế cơn tức một chút.
Nhưng ký thác nguyện vọng báo thù của mình lên trên người người khác, chính mình lại yếu đuối bất lực khiến hắn như nghẹn ở cổ họng.
Địa vị chênh lệch rất xa, chỉ sợ ngay cả cửa của bá phủ gì đó hắn cũng không thể vào được. Càng đừng nói tìm được bá phủ phu nhân, khiến bà ta phải trả giá đắt.
Khuôn mặt Tiêu Thái trắng bệch, cúi đầu ngồi trên ghế.
Phó Nguyệt nhìn mà đau lòng, huých nhẹ vào hắn:
"Tiêu phu nhân nói rất đúng!" Ngô thúc vỗ tay, nở nụ cười:
Tiêu Thái ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Ánh mắt Phó Nguyệt kiên định, cho hắn một sự chống đỡ to lớn.
Đúng vậy, đời người còn dài. Một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, nếu không thì nữa thì cả đời. Tóm lại hắn sẽ tìm được cơ hội!
Ngô thúc ôn hoà hỏi:
Tiêu Thái:
"Ôi, xem ta kìa, vậy mà lại không nói rõ trước." Ngô thúc vỗ đầu: