Nói chuyện phiếm suốt nửa buổi chiều, ba người vui vẻ thỏa thích, sau đó Phó Nguyệt tiễn Trương thẩm cùng nương tử Thế Thịnh về.
Không lâu sau, Tiêu Thái đã trở lại.
Thời tiết dần nóng lên, Tiêu Thái bận rộn bôn ba bên ngoài suốt một ngày, xiêm y phía sau lưng bị mồ hôi tẩm ướt.
Hắn ngồi xuống, Phó Nguyệt liền bưng cho hắn một chén nước ô mai lớn.
Tiêu Thái tiếp nhận, không kịp nói chuyện, trước hết cứ tu “ực ực ực” uống từng ngụm hết, sau khi uống ngụm cuối cùng, lau miệng mới giảm bớt sự khô khốc trong cổ họng.
“Từ từ một chút, đừng nóng vội.” Phó Nguyệt đau lòng.
Thư thả một hơi, Tiêu Thái chậm rãi kể lại tỉ mỉ những việc hôm nay ra cửa làm cho Phó Nguyệt nghe.
Cửa hàng có nhiều loại điểm tâm khác nhau, việc mua sắm nguyên liệu nấu ăn dự trữ sẵn trong nhà đều do Tiêu Thái chạy qua chạy lại bên ngoài.
Phó Nguyệt:
Tiêu Thái cười cười:
Hắn lại hỏi:
Phó Nguyệt lại đổ nửa chén nước ô mai cho hắn:
Lúc này Tiêu Thái nếm chậm rãi từng ngụm một.
Tiêu Thái nhìn thấy đồ uống đỏ sậm tươi sáng nói:
“ Đúng vậy, A Thái ca cảm thấy mùi vị như thế nào?” đôi mắt Phó Nguyệt sáng lên vài phần, chờ mong hắn đánh giá.
Cửa hàng điểm tâm có A Dương cùng Thạch bà bà tiếp nhận, Phó Nguyệt cũng có thời gian cân nhắc điều chỉnh thêm một số món mới cho đa dạng.
Nước ô mai, nước trái cây, trà sữa chính là những món mà hiện tại nàng chuẩn bị làm.
[ - .]
Không gian phía trước cửa hàng rất rộng, có thể tận dụng để mở ra một gian riêng biệt để phục vụ đồ uống.
Khách khứa trong cửa hàng của bọn họ lúc nào không có việc gì thì mua điểm tâm ngồi ở cửa hàng nghỉ ngơi nhấm nháp, nếu chỉ dùng nước trà miễn phí chiêu đãi thì quá đơn điệu nhạt nhẽo.
Tiêu Thái tinh tế mà nhấm nháp:
Phó Nguyệt mím môi cười vui vẻ nói:
Tiêu Thái nghe những cái tên đồ uống này, chung quy lại có thể hiểu là dùng nguyên liệu gì, cụ thể sẽ là hương vị gì, nhưng hắn lại không thể hình dung ra được trong chốc lát.
Nương tử của hắn luôn biết nhiều thứ mới lạ và tay nghề tốt, trong nhà có một chút bạc tiết kiệm, Tiêu Thái cũng cao hứng để nàng thử nghiệm.
Cho dù cuối cùng không thành công, chẳng qua chỉ hao phí chút nguyên liệu nấu ăn mà thôi.
Đương nhiên với tay nghề nấu ăn của Phó Nguyệt, Tiêu Thái tin tưởng nương tử hắn nhất định có thể làm được.
Vì thế, Tiêu Thái gật đầu ủng hộ ý tưởng của Phó Nguyệt:
Phó Nguyệt dương mi lên nói:
“Không vất vả, thật đấy.” Tiêu Thái gãi gãi đầu, cười một cách ngây ngô trước mặt Phó Nguyệt.
Ăn xong cơm chiều, Tiêu Thái ôm Nhu Nhu dỗ dành cô bé ngủ, sau đó đặt nhẹ con bé xuống mép giường gỗ nhỏ.
Hắn chạm vào cái mũi nhỏ của con gái, dịu dàng nói:
Chờ nằm hồi Phó Nguyệt bên người, Phó Nguyệt phiên cái thân lăn đến trong lòng n.g.ự.c hắn.
“A Thái ca, hôm nay Trương thẩm và nương tử Thế Thịnh tới đây đó.”
“Ừ, các nàng nói chuyện gì?” Tiêu Thái ôm nàng, lười biếng nhắm hai mắt lại.
“Nói ra, chàng cũng không dám tin! Tiêu Đại Bảo lại gây chuyện!”
“Là hắn mà nói, mặc kệ hắn gây ra chuyện gì thì ta cũng không ngạc nhiên.” Giọng điệu của Tiêu Thái bình tĩnh.