Lý nương tử chỉ vào hình dạng thêu này, nghi hoặc hỏi Phó Nguyệt:
Phó Nguyệt gật đầu:
Lý Đình nở nụ cười càng xán lạn hơn, nhặt được bảo bối rồi!
“Haiz, đừng nói là tiểu cô nương và nương tử, một phu nhân lớn tuổi như ta nhìn thấy cũng thấy vui đó!”
Đúng là Lý Đình càng nhìn càng thích.
Siêu dễ thương là loại thẩm mỹ không giới hạn tuổi tác!
“Bà chủ Lý khiêm tốn, ngài nhìn chẳng có chỗ nào già cả! Đi ra ngoài biết đâu mọi người còn sẽ cho rằng ngài với ta là tỷ muội đó!” Lý Đình hơi phúc hậu, chăm sóc bảo dưỡng rất tốt, thật sự không lộ ra tuổi già chút nào.
Nữ nhân nào mà chẳng thích nghe người ta khen trẻ tuổi xinh đẹp.
Lý Đình được Phó Nguyệt thật lòng khen ngợi mà cười thành tiếng “Ha ha” rồi nói:
Lý Đình:
“Đình tỷ!” Phó Nguyệt biết điều đáp lại.
Vừa nhiệt tình lôi kéo làm quen cùng Phó Nguyệt, Lý Đình cũng không quên thưởng bức thêu hai mặt trong tay.
Hoa văn trên bức thêu hai mặt giống nhau, đầu chỉ và đuôi chỉ được che giấu rất tốt, không ảnh hưởng tới mỹ quan. Các đường thêu được phân bố đều, mịn màng và trơn tru. Chỉ phối màu cũng có thể nhìn ra được, nó khác với kỹ năng thêu hai mặt của Lý gia nhà bà.
Kỳ thật nhiều năm kinh doanh như vậy, bà cũng coi như đã chứng kiến các nhà thêu hai mặt. Mà Phó Nguyệt lấy ra loại hình này, bà thấy thật sự không thể phân biệt ra được là của phái nào, thuộc nhà ai…
[ - .]
Không cần nghiên cứu lai lịch bối cảnh của nàng, chỉ cần nhìn thêu phẩm tinh xảo hoàn mỹ ngoài dự đoán của mọi người này cũng được coi là đồ quý giá hiếm có. Nhất định phải mua!
Lý Đình đặt thêu phẩm trở lại chỗ cũ, nhìn về phía Phó Nguyệt:
Phó Nguyệt uống gần một nửa nước trà mà nha hoàn dâng lên, bình thản bàn bạc chuyện lớn với Lý Đình:
Khi Phó Nguyệt ở Triệu phủ tiếp xúc và chọn mua thêu hai mặt đã biết giá không rẻ, nhưng lúc này là bán đồ thêu hai mặt, đây là lần đầu tiên nàng trải qua. Không rõ ràng lắm phần lợi ích trung gian này.
Phó Nguyệt cũng không có ý định cò kè mặc cả thiệt hơn tại đây, nàng đã cân nhắc xong việc bán nó dựa theo tỉ lệ ăn chia.
Lý Đình suy xét trong chốc lát, thử thăm dò mở miệng:
Mặt quạt tầm thường chỉ đáng giá mấy chục đến mấy trăm đồng không hơn. Thêu hai mặt không phổ biến, giá càng cao, chủ yếu vẫn là bán cho thân thích các nhà giàu hoặc những nhà quyền thế.
Sau khi đóng gói lại, nếu đưa đến chỗ các phu nhân nhà quan tụ hội, nói không chừng có thể bán được hơn mấy chục lượng bạc cũng nên.
Phó Nguyệt uống ngụm trà, không nói gì.
Năm đó nàng ở Triệu phủ, vẫn chưa từng gặp loại thêu hai mặt nào mà thấp hơn hai mươi lượng.
……
“Mười lăm lượng? Tỷ tỷ cũng còn phải chọn lựa loại khung gỗ tốt nhất để đi kèm với nó đấy. Không thể trả hơn được …”
Thấy Lý Đình không chịu tăng giá, còn muốn hợp tác tiếp nên Phó Nguyệt rốt cuộc cũng mở miệng một lần nữa:
Lý Đình trầm tư, chia tỷ lệ ba bảy…
Bà là thương nhân, đóng gói và nói khuếch trương vất vả một phen, nhưng chỉ chiếm được lợi ba phần. So với việc bà vừa mới nói mười lăm lượng mua lại qua tay rồi bán, chỗ này chênh lệch khá lớn rồi …