Vừa chạy đến cửa thì đụng phải Cố Khiếu Hành đến đón cô đi học. Cô vội trốn sau lưng anh: "Anh Cố, cứu em!"
Trần Quý Uyên vô cùng ngạc nhiên không hiểu tại sao con gái lại phản ứng dữ dội như vậy khi nghe chuyện cháu gái nhảy xuống nước, nhưng thấy đứa cháu gái nhỏ sợ hãi chạy ra ngoài, ông vội vàng đưa tay cản con gái lại và thuận lợi giật được chổi lông gà. Sau đó ông tò mò hỏi: "Uyển Trân, sao thế, sao lại nổi giận đùng đùng như vậy?"
Cố Khiếu Hành không ngờ vừa đến đã gặp phải cảnh tượng như vậy. Anh nhìn Thẩm Ngưng Sơ trốn sau lưng mình, vì kích động mà khuôn mặt đỏ bừng như được nhuộm son, cả người như chú nai nhỏ điên cuồng trốn tránh thợ săn, vừa ngây thơ vừa đáng thương.
Anh còn tưởng cô gái này không sợ trời không sợ đất, hóa ra cũng có thứ cô sợ. Trong lòng anh không nhịn được dâng lên một tia ý cười, khẽ nói: "Đừng sợ, cô chắc chắn không nỡ đánh em đâu."
Điều này đúng là sự thật. Đừng nhìn Trần Uyển Trân cầm chổi lông gà trong tay, tức giận đến dậm chân nhưng chổi lông gà vẫn không hề vung xuống.
Trần Uyển Trân bị người ta vạch trần chút tâm tư nhỏ này, trên mặt có chút không giữ được vẻ nghiêm nghị, trừng mắt nhìn cô con gái đang trốn sau lưng Cố Khiếu Hành nói: "Qua đây xem mẹ có nỡ không hả?"
Thẩm Ngưng Sơ không dại gì lúc này lại đ.â.m đầu vào, cô lí nhí lẩm bẩm: "Con không qua đó đâu."
Đúng lúc này, Chu Vân Thanh cũng vừa xuống lầu, thấy cảnh tượng liền hỏi: "Có chuyện gì vậy? A Trân, con không biết Tiểu Sơ đã lập được công lớn đến mức nào sao? Lần này con bé còn được báo chí khen ngợi, cớ sao con lại muốn đánh bé?" Bà nói rồi, tiện tay đưa cái chổi lông gà mà chồng mình vừa ném trên bàn cho Tống Cúc Phân: "Vứt cái này đi, sau này nhà chúng ta đừng dùng mấy thứ này nữa."
Tống Cúc Phân cầm chổi lông gà đi ra sân sau, thầm nghĩ, sau này có tiện tay vứt đi đâu thì cũng tuyệt đối không để cái chổi lông gà này xuất hiện trong tầm mắt bà chủ nữa.
Trong chốc lát, mọi người trong phòng khách đều đứng về phía Thẩm Ngưng Sơ. Trần Uyển Trân đứng lặng, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Bây giờ họ đã thực sự trở về nhà, có cha mẹ yêu thương che chở, con gái cũng có ông bà ngoại nhân từ, lại còn có cậu và anh trai luôn quan tâm bảo vệ.
Nhưng nghĩ đến những nuối tiếc của kiếp trước, bà vẫn không khỏi đau lòng, nhất thời hốc mắt đỏ hoe.
Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ như thế, bỗng chốc bị sự hối hận bao trùm. Cô nhớ lại ở Đại Hà thôn, mẹ đã hoảng loạn đến nhường nào khi bà cứ nghĩ mình bị ngã xuống nước, rồi sau đó lại kể cho cô nghe chuyện giấc mơ của bà.
Cô vội vàng tiến lên, nắm lấy cánh tay mẹ, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi. Thật ra con quên mất không nói với mẹ là con bơi rất giỏi, không chỉ biết bơi mà con còn có thể nín thở dưới nước rất lâu. Hơn nữa, trước khi nhảy xuống, con cũng đã tự mình xác định là có thể xoay xở được, mẹ đừng lo lắng quá nhé?"
Trần Uyển Trân nhìn con gái, còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy trên mặt con bé toát lên vẻ tự tin, cuối cùng bà đành thở dài, đưa tay xoa đầu con bé: "Tiểu Sơ, mẹ biết lần này con lập công lớn, nhưng sau này vẫn đừng liều lĩnh như vậy nữa."
Bà không vĩ đại đến mức đó. Chồng bà đã hy sinh, con gái bà là tất cả, bà không muốn bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra với con. Nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước vẫn thỉnh thoảng ám ảnh khiến bà giật mình tỉnh giấc, đau lòng đến mất ngủ.
Là một người mẹ, bà sao có thể không lo lắng? Trong mắt bà, không có vinh quang nào sánh bằng sự an toàn của con gái.
"Dạ, mẹ, sau này con tuyệt đối sẽ không để mẹ phải lo lắng nữa."
"Mau ăn sáng đi, Tiểu Sơ, không phải còn phải đi học sao?" Tống Cúc Phân đúng lúc phá vỡ sự im lặng căng thẳng.