"Bốn điểm."
"Có bốn điểm thôi ư?"
"Nhắm mắt b.ắ.n cũng không chỉ được bốn điểm đâu nhỉ?"
"Với trình độ này mà cũng dám thi đấu với người khác? Có chắc không phải tự rước nhục vào thân không vậy?"
"Tống Kiều bị làm sao thế không biết, năng lực của mình đến đâu mà không tự lượng sức, còn dám đại diện cho lớp Văn học chúng ta đi thi đấu, kết quả b.ắ.n được bốn điểm như vậy có phải là đang làm mất mặt cả lớp không?"
Lớp Văn học cũng không phải tất cả đều bị Tống Kiều tẩy não, một bộ phận lớn vẫn còn rất tỉnh táo: "Mọi người quên vụ phát biểu lần trước rồi sao? Làm cho lớp Văn học chúng ta bị cả trường chế giễu, sao các người lại dám tin cô ta sẽ b.ắ.n s.ú.n.g chứ?"
Các bạn học xung quanh bàn tán xôn xao, sắc mặt Tống Kiều càng thêm khó coi.
Trong lòng cô ta tràn ngập nỗi thất vọng và tức giận. Cô ta không hiểu tại sao Thẩm Ngưng Sơ luôn có thể dễ dàng nhận được sự chú ý của Cố Khiếu Hành, còn mình thì lại không.
"Tiểu Sơ, cậu giỏi quá, được mười điểm luôn kìa!" So với Tống Kiều bị ngó lơ, Thẩm Ngưng Sơ lại được một đám người vây quanh hỏi han. Cũng không phải mọi người hùa theo người mạnh, mà điểm mười thực sự rất ấn tượng.
Hơn nữa, vốn dĩ là Tống Kiều khăng khăng muốn so tài, cô ta hoàn toàn là tự mình chuốc lấy nhục, ai mà thèm chiều chuộng cô ta chứ? Tự gây họa bị người ta chế giễu thì cũng là đáng đời thôi.
———
Vì hôm nay Cố Khiếu Hành đến trường dạy học buổi chiều, sau khi kết thúc cũng không cần quay về đơn vị, tiện thể đưa Thẩm Ngưng Sơ về thẳng nhà.
Vừa về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ thấy ông ngoại đã về, liền nhảy xuống xe, nóng lòng kể cho ông ngoại nghe về thành tích b.ắ.n s.ú.n.g của mình hôm nay.
Cố Khiếu Hành thấy cô đã về đến nhà an toàn thì đi về phía căn hộ của mình. Vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi dầu thơm ngào ngạt, anh liền hỏi: "Bà ngoại, bà đang làm gì vậy ạ?"
Hồ Đức Dung thấy cháu ngoại về, từ trong bếp thò đầu ra nói: "A Hành về rồi à, mau đến nếm thử mấy viên thịt rán của bà ngoại này."
"Ngon tuyệt ạ." Cố Khiếu Hành đi đến gần bếp, kẹp thử một viên thịt, nếm qua rồi mới gật gù đánh giá.
"Tiểu Sơ cũng thích ăn lắm. Lát nữa bà rán xong sẽ bảo con mang qua cho Tiểu Sơ." Hồ Đức Dung rất yêu quý Thẩm Ngưng Sơ. Mặc dù nhà họ Trần có chị Tống nấu cơm nhưng khẩu vị của chị Tống lại thiên về miền Nam, nên thỉnh thoảng Hồ Đức Dung vẫn sẽ nấu một số món miền Bắc rồi gọi Thẩm Ngưng Sơ sang ăn.
Cho đến tận bây giờ cô bận học, nên thỉnh thoảng bà cũng sẽ làm một số món dễ làm mang sang cho cô.
Cố Khiếu Hành gật đầu, bắt đầu giúp việc trong bếp. Dù là nhà họ Thái hay nhà họ Cố đều không có chuyện đàn ông phải tránh xa bếp núc như hủ tục. Ngược lại, Cố Khiếu Hành vốn dĩ đã tự lập từ bé, mọi việc đều tháo vát.
Hồ Đức Dung cũng không hề nuông chiều cháu ngoại. Thấy anh giúp việc còn nói thêm: "A Hành, phần còn lại cháu rán nốt đi. Tiểu Sơ thích món này lắm, sau này hai đứa mà thành đôi thì cháu cũng có thể tự tay làm cho cô ấy ăn."
Nghe đến Thẩm Ngưng Sơ, ánh mắt Cố Khiếu Hành dịu dàng hẳn: "Bà ngoại, vậy bà dạy cháu thêm một số món Tiểu Sơ thích ăn nữa ạ."
Hồ Đức Dung nghe vậy không nhịn được bật cười: "Được thôi, nhìn cháu thế này thì thảo nào ông ngoại cứ trêu là nuôi cháu trai là để gả cho nhà họ Trần."
Nói đoạn, Hồ Đức Dung như lại nhớ ra chuyện gì đó: "Cháu vẫn chưa tỏ tình với Tiểu Sơ sao?"
Cố Khiếu Hành "Ừm." một tiếng: "Cháu muốn ở bên Tiểu Sơ thêm một thời gian nữa." Dù sao cô cũng mới về nhà chưa đầy một tháng, nếu anh vội vàng bày tỏ tình cảm thì sợ sẽ dọa cô.
Tất nhiên, quan trọng hơn là anh hy vọng cô có nhiều thời gian ở bên gia đình hơn. Nếu anh bày tỏ tình cảm, hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau nhiều hơn, như vậy sẽ chiếm mất thời gian cô ở bên người thân.