Chu Vân Thanh vội vàng nói: “Không cần đâu, nếu thực sự giới thiệu thì e là cậu Cố nhà kia sẽ bận tâm đấy.”
“Cố… A Hành sao?”
Chu Vân Thanh mỉm cười gật đầu.
“A Hành thích Tiểu Sơ à?” Lâm Chi lại hỏi một câu.
“ Đúng vậy.”
“A Hành có phải lớn tuổi quá rồi chăng? Hơn Tiểu Sơ bảy tám tuổi rồi.” Lâm Chi thật ra biết Cố Khiếu Hành rất ưu tú, xứng với cháu gái nhà mình thì vô cùng xứng đôi, chỉ là tuổi tác này vẫn là hơi lớn một chút.
“Tuổi tác thì đúng là hơi lớn, nhưng mà lớn tuổi một chút thì biết cách chăm sóc người khác.”
Lâm Chi nhướng mày, nói có phần thiên vị: “Mẹ xem, một người xuất sắc như A Hành mà chúng ta còn phải cân nhắc kỹ càng, vậy mà cái loại Phùng Xuân Nhi kia lấy đâu ra cái mặt mũi ấy chứ?”
Chu Vân Thanh cũng gật đầu đồng tình, đúng là như vậy, đừng nói là cháu trai của Phùng Xuân Nhi, ngay cả con trai bà ta cũng không xứng.
Chuyện của Phùng Xuân Nhi không bao lâu đã lan truyền trong một phạm vi nhỏ. Hồ Đức Dung nghe xong tức giận không chịu nổi, đây chẳng phải là đang nhăm nhe cháu dâu tương lai của bà sao?
Nhân lúc Phùng Xuân Nhi lại đi khắp nơi buôn chuyện, bà tóm lấy mắng cho một trận ra trò.
Hồ Đức Dung và Chu Vân Thanh có quan hệ tốt, bà ấy lên tiếng bênh vực nhà họ Trần cũng là điều dễ hiểu, nhưng mà bà mắng chửi nặng lời quá, sau khi bà ấy rời đi thì có người tò mò.
“Này, sao bà Hồ lại bênh vực cháu gái nhà họ Trần đến vậy nhỉ, người ngoài không biết còn lầm tưởng Thẩm Ngưng Sơ là cháu gái ruột của bà.”
“Bây giờ thì chưa phải, biết đâu chẳng mấy chốc sẽ là thật.”
“Bà Lưu, ý bà là sao?” Chẳng lẽ cô gái này thực ra là cháu gái bên ngoại nhà họ Thái?
Bà Lưu khẽ khàng nói: "Nghe đâu Tư lệnh Trần đã để mắt đến Cố Khiếu Hành từ sớm, giờ cháu ngoại đã tìm được thì muốn tác hợp cho đôi trẻ." Thêm vào đó, quan hệ hai nhà vốn đã tốt đẹp, có lẽ các bậc trưởng bối đã âm thầm bàn bạc xong xuôi rồi.
Nói đến chuyện này, rất nhiều người liền nhớ đến một sự việc từng xảy ra trước đây: " Tôi nhớ trước đây, chẳng phải có một ngôi sao của Đoàn văn công cũng có ý với Tư lệnh Cố sao? Lúc đó còn nhờ người đến hỏi, kết quả là Tư lệnh Cố chẳng thèm gặp mặt đã thẳng thừng từ chối."
Nói cho cùng thì Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ là cô gái ở quê, tuy rằng hiện tại đã vào đại học, nhưng chắc chắn vẫn còn thua kém xa những cô gái thành phố. Vậy Tư lệnh Cố liệu có chấp nhận không?
Không ai biết rằng, để đưa Thẩm Ngưng Sơ đi chơi vào tối thứ Bảy, Cố Khiếu Hành đã phải tất bật chuẩn bị suốt cả tối thứ Sáu ở nhà.
Thái Hạc Chương tối nay về nhà khá muộn, về đến nhà không thấy bóng dáng cháu ngoại đâu, cứ tưởng cậu chưa về. Đều là quân nhân, thường xuyên có tình huống như vậy nên ông cũng không hỏi nhiều, ngược lại còn thoải mái trò chuyện với vợ.
Kết quả là chưa được bao lâu thì thấy Cố Khiếu Hành từ trong phòng đi ra, vội vàng hỏi: "Bà ngoại, bà có thể đun thêm cho con ít nước sôi được không ạ?"
Bà Hồ Đức Dung hỏi: "Bình nước vừa nãy mang vào đã dùng hết rồi sao?"
Cố Khiếu Hành gật đầu: "Vâng ạ."
"Cháu đợi một lát, bà đi đun đây." Nói xong thì đứng dậy đi vào bếp. Cháu ngoại sốt sắng tự mình tìm cháu dâu, bà Hồ Đức Dung đương nhiên phải bận rộn lo liệu hậu cần.
Thái Hạc Chương thấy cháu ngoại vội vã như vậy, định mắng nhưng chưa kịp mở miệng thì cậu ta đã biến vào phòng rồi. Ông lập tức đi theo vợ, lẩm bẩm: "Thằng bé này đang làm cái trò gì vậy? Trời nóng bức thế này mà đã dùng hết một bình nước sôi rồi, đủ để chần da heo rồi đấy."
Bà Hồ Đức Dung nghe chồng nói thế, liếc xéo ông một cái. "Sao ông có thể nói cháu ngoại mình như vậy?"