Mấy người họ vẫn còn đang bàn tán về việc Cố Khiếu Hành thay quần áo trông trẻ trung, phong độ hơn, chỉ có Trần Quý Uyên là ánh mắt lóe lên vài phần suy tư. Sao ông lại có cảm giác anh chàng này không hề đơn thuần chút nào nhỉ?
Cố Khiếu Hành thay quần áo thực sự là vì muốn xứng đôi với Thẩm Ngưng Sơ hơn, dù sao thì anh hơn tuổi cô khá nhiều là một sự thật không thể chối cãi.
Thẩm Ngưng Sơ thực sự rất thích Cố Khiếu Hành trong chiếc áo sơ mi trắng. Phụ nữ, ai mà chẳng dễ xiêu lòng trước những chàng trai bảnh bao trong trang phục ấy, huống hồ Tiểu Sơ lại là người đặc biệt coi trọng ngoại hình.
Đương nhiên, vừa thấy anh chàng bảnh bao kia, cô liền không ngần ngại buông lời khen: "Anh Cố hôm nay phong độ quá đi thôi!"
Cố Khiếu Hành thực chất đang vô cùng căng thẳng. Từ lúc lên xe, anh gần như không nói lời nào, chỉ chăm chú vào tay lái, trong đầu không ngừng sắp xếp lại những lời định nói lát nữa.
Bất chợt nghe cô nói thế, khóe môi anh khẽ giật nhẹ, nhưng trớ trêu thay, chỉ một lời khen cũng đủ khiến Cố Khiếu Hành thêm phần lúng túng.
Trái tim anh như muốn nổ tung, đập rộn ràng trong lồng ngực. Mất đến vài giây ngẩn ngơ, anh mới sực nhớ phải đáp lời: "Cảm ơn em, Tiểu Sơ hôm nay cũng rất xinh đẹp."
Thẩm Ngưng Sơ nhận ra sự căng thẳng của anh qua bàn tay nắm chặt vô lăng đến nổi gân xanh. Cô bất chợt đảo mắt, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh dò hỏi: "Chỉ hôm nay thôi sao anh Cố?"
Nghe vậy, Cố Khiếu Hành lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vội vã lắc đầu: "Không phải, Tiểu Sơ lúc nào cũng xinh đẹp trong mắt anh."
Thẩm Ngưng Sơ rất thân thiết với Cố Khiếu Hành. Kể từ khi về nhà, ngoài Trần Luật – anh ba của cô, thì Cố Khiếu Hành là người cô tiếp xúc nhiều nhất. Chính vì sự thân thiết ấy mà cô có xu hướng bớt đi những lễ nghi xã giao. Đặc biệt là Thẩm Ngưng Sơ, vốn dĩ lớn lên một mình trong cô đơn, giờ đây khi có người thân bên cạnh, cô càng bộc lộ rõ hơn sự ỷ lại và nuông chiều bản thân trong tình cảm.
Thế nên, đối mặt với lời 'chữa cháy' của Cố Khiếu Hành, cô liền hừ nhẹ một tiếng đầy vẻ mãn nguyện: "Coi như anh cũng có mắt nhìn đấy!"
Cố Khiếu Hành bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Anh gật đầu phụ họa: " Đúng vậy, anh quả thực rất có mắt nhìn."
Thẩm Ngưng Sơ không nhận ra ẩn ý sâu xa trong lời nói của anh, lại tưởng anh đang tự khen mình, liền "chậc chậc" hai tiếng: "Xem ra có người nào đó chẳng hề khiêm tốn chút nào nhỉ!"
Cứ thế, hai người trò chuyện vui vẻ, những lời trêu chọc qua lại khiến Cố Khiếu Hành cũng dần buông bỏ căng thẳng. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đưa họ đến công viên Đông Hồ. Lúc này, công viên cũng có vài trò chơi giải trí đơn sơ, chủ yếu là bập bênh, cầu trượt... những thứ rất đỗi quen thuộc của thời xưa.
Là chủ nhật, ngay từ sáng sớm, công viên đã tấp nập không ít người.
Mua vé xong, Cố Khiếu Hành dẫn Thẩm Ngưng Sơ vào trong. Vừa đặt chân vào, nhìn thấy dòng người đông nghịt, anh không khỏi thầm hối hận. "Rõ ràng mình định tỏ tình mà, sao lại đông đúc đến thế này?"
Ngược lại, Thẩm Ngưng Sơ lại thật sự nghĩ rằng đây chỉ là một buổi đi chơi thông thường. Mọi thứ trong mắt cô đều trở nên mới lạ, khiến cô hăm hở kéo Cố Khiếu Hành đi hết chỗ này đến chỗ khác, khám phá mọi ngóc ngách.
Thấy Thẩm Ngưng Sơ vui vẻ đến thế, Cố Khiếu Hành thầm nghĩ, như vậy cũng đáng. Chuyện tỏ tình, có lẽ cứ để sau cũng không sao.
Đợi đến tận giữa trưa, khi cái nắng bắt đầu gay gắt và dòng người trong công viên dần thưa thớt, sau cả buổi sáng vui chơi, Thẩm Ngưng Sơ cũng đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cố Khiếu Hành không nỡ để cô gái cứ ở mãi trong công viên, liền vội vã đưa cô đến một nhà hàng quốc doanh để dùng bữa trưa.
Ăn trưa xong xuôi, cũng vừa lúc sắp đến giờ chiếu phim. Cố Khiếu Hành lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội thổ lộ lòng mình.
Xem phim xong, họ lại tiếp tục dạo quanh cửa hàng bách hóa. Lúc này, dù chưa có trà sữa như thời hiện đại của cô, nhưng những que kem mát lạnh trước cửa hàng vẫn vô cùng hấp dẫn.
Thẩm Ngưng Sơ mê tít những que kem. Cô vừa nhâm nhi, vừa dạo bước trong cửa hàng bách hóa, cảm giác như được trở lại với nhịp sống năng động của thời hiện đại mà cô từng thuộc về.