Cố Khiếu Hành: …??? Mình trông giống loại người như vậy ư?
“Sẽ không đâu.” Cố Khiếu Hành lập tức trả lời Thẩm Ngưng Sơ, anh sao có thể làm ra chuyện như vậy được, đương nhiên là anh càng không nỡ rồi."
“Vậy chúng ta về thôi.” Thẩm Ngưng Sơ đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo anh.
“Tiểu Sơ, em đồng ý rồi sao?”
Thẩm Ngưng Sơ nghĩ bản thân thể hiện còn chưa đủ rõ ràng. Nhân lúc trời tối, cô liền đưa tay ngoắc ngoắc Cố Khiếu Hành.
Cố Khiếu Hành không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tưởng cô muốn nói nhỏ với mình điều gì đó, nên hơi cúi người, nghiêng hẳn về phía cô.
Thẩm Ngưng Sơ ngẩng đầu, hôn chụt một cái lên má anh, thầm nghĩ như vậy hẳn là đã quá rõ ràng rồi.
Cảm giác ấm áp lan đến gò má, khóe môi Cố Khiếu Hành khẽ nhếch lên một nụ cười rạng rỡ. Anh vui vẻ quay đầu nhìn cô gái đang tinh nghịch mỉm cười với mình, đôi mắt cong cong ánh lên tia sáng còn rực rỡ hơn cả ngàn vì sao.
Anh lập tức ôm Thẩm Ngưng Sơ vào lòng, nếu không phải cả hai đang đứng trên bờ ruộng, chắc chắn anh đã xoay cô một vòng mừng rỡ.
Thẩm Ngưng Sơ bất ngờ bị anh bế bổng theo kiểu công chúa, giật mình vội vã vòng tay ôm lấy cổ Cố Khiếu Hành.
“Tiểu Sơ, em véo anh một cái đi.”
Cố Khiếu Hành vẫn giữ chặt cô trong vòng tay, đầu óc vẫn còn ngây ngất. Anh ghé sát mặt vào người con gái đang được ôm ấp trong lòng.
Đêm tối lúc này thật lãng mạn, anh muốn xác nhận xem mình có đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào hay không.
Thẩm Ngưng Sơ không ngờ Cố Khiếu Hành lại có lúc trẻ con đến thế. Cô khẽ bật cười, đưa tay véo nhẹ má anh một cái.
Ban đầu cô định véo thật nhẹ nhàng, nhưng thấy anh vẫn cứ cười ngây ngô không chút phản ứng, Thẩm Ngưng Sơ liền tăng thêm lực.
Nào ngờ anh ta càng dùng sức véo thì lại càng cười vui vẻ hơn, khiến Thẩm Ngưng Sơ tức giận đến mức đành buông tay.
Không phải Cố Khiếu Hành không cảm thấy đau, mà là niềm vui sướng đang ngập tràn khiến anh quên đi tất cả. Bởi vì, Thẩm Ngưng Sơ thật sự đã đồng ý lời tỏ tình của anh.
Anh nhớ lại, từ lần đầu tiên gặp Thẩm Ngưng Sơ đến nay cũng mới chỉ vỏn vẹn một tháng. Lúc đó, anh đã bị thu hút bởi cô gái đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trái tim như ngừng đập trong chốc lát. Anh chưa từng nghĩ có một ngày, mối quan hệ của hai người lại có thể trở nên thân thiết đến nhường này.
Trong những ngày tháng thầm mến, chỉ có bản thân anh mới hiểu được tình yêu này đã được chôn giấu kỹ lưỡng đến nhường nào. Giờ đây, cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính thể hiện ra, trái tim anh như được lấp đầy, hỏi sao không vui cho được?
Ban đầu, anh còn vô cùng buồn bã vì đã lỡ mất hai cơ hội tỏ tình. Nhưng giờ đây, tất cả những muộn phiền đều đã bị cơn gió đêm mát lành cuốn đi, chỉ còn lại sự ngọt ngào ngập tràn.
Nghĩ đến thời gian cũng đã muộn, Cố Khiếu Hành sợ nếu không quay về, lát nữa ông Trần Quý Uyên sẽ phải huy động cả thành phố đi tìm anh mất. Vì vậy, anh cũng không nán lại đây lâu. Nhưng trên đường trở về xe, anh một bước cũng không để Thẩm Ngưng Sơ phải tự đi.
Ban đầu Thẩm Ngưng Sơ muốn tự đi xuống, nhưng khi nghe Cố Khiếu Hành nói buổi tối trên đường mòn ven ruộng không chừng sẽ có rắn, cô mới yên tâm để anh bế.
Dù sao nghĩ lại, đây cũng là bạn trai của mình, việc chăm sóc cô là điều hiển nhiên.
Chỉ là đến khi lên xe, nhờ ánh đèn mới phát hiện ra nụ cười đắc ý trên mặt anh, cô lập tức cảm thấy người này chắc chắn đang lừa mình.
Cô cố tình ra vẻ hung dữ, đưa tay véo tai Cố Khiếu Hành: “Anh lừa em đấy à?”
Nhìn cô gái trước mặt khoanh tay trước ngực, trừng mắt hung dữ nhìn mình, Cố Khiếu Hành vội vàng giải thích: “Không hề có.” Anh thậm chí còn kể lại chuyện đã từng gặp rắn trên đường lúc nửa đêm khi làm nhiệm vụ cùng Trần Luật trước đây để chứng minh mình nói thật.