Lời khen vô thức thốt ra, khiến Cố Khiếu Hành đỏ bừng mặt. Lần này không chỉ gương mặt anh nóng bừng, mà trái tim còn đập loạn nhịp hơn hẳn.
Anh cũng muốn kiềm chế, nhưng nào có kiềm chế được? Dù sao bạn gái cũng vừa khen anh đẹp trai mà!
"Vậy em thấy anh đẹp trai thế này, có thể hôn anh thêm hai cái nữa không?" Cố Khiếu Hành ngẩng đầu, đôi mắt vốn sâu thẳm khó dò giờ lại ánh lên tia mong đợi, trông còn đáng thương hơn cả chú cún con bị bỏ đói chờ chủ vuốt ve.
Thẩm Ngưng Sơ: "..." Hả???? Không ngờ Cố Khiếu Hành khi yêu lại... trẻ con đến vậy!
Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành không nói nên lời, nhưng thực ra, nụ hôn của người đàn ông này thật sự rất mê người.
Nhưng cô không thể dễ dàng đồng ý như vậy. Nếu không, trông cô sẽ rất thèm khát, và hình tượng "tiểu tiên nữ" cao quý của cô sẽ tan vỡ mất.
Cả hai đều không nói gì, khiến bầu không khí im lặng bao trùm. Thấy cô không phản ứng, Cố Khiếu Hành cho rằng cô đã ngầm đồng ý. Không chút do dự, anh liền cúi xuống, áp môi mình lên môi cô.
Không giống như những nụ hôn vụng về của Thẩm Ngưng Sơ lên má, cằm hay yết hầu anh, lần này, anh trực tiếp đặt môi mình lên môi cô.
Thẩm Ngưng Sơ theo bản năng nhắm mắt. Trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn cảm giác ấm nóng lan tỏa trên môi, và hơi thở hòa quyện của cả hai phả vào đầu mũi.
Ban đầu, cả hai chỉ đứng im. Nhưng khi Cố Khiếu Hành đưa tay ôm lấy eo Thẩm Ngưng Sơ, kéo cô vào lòng, mọi thứ bỗng chốc trở nên khác hẳn.
Cố Khiếu Hành cũng là người thiếu kinh nghiệm. Vành tai vốn đã đỏ bừng của anh càng lúc càng nóng rực khi nụ hôn của cả hai thêm sâu đậm. Nhưng lúc này, anh không còn bận tâm đến điều đó nữa. Trong đầu anh chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Môi của người yêu anh thật mềm mại, thật thơm, muốn cắn nhẹ một cái.
Dường như mãnh thú ẩn sâu trong cơ thể anh đang dần được đánh thức theo từng nụ hôn.
Nhận thấy hơi thở mình ngày càng gấp gáp, Cố Khiếu Hành miễn cưỡng rời khỏi người trong lòng, sợ rằng nếu tiếp tục hôn nữa sẽ khiến cô hoảng sợ.
Đôi môi vừa hôn xong còn vương chút ẩm ướt. Vừa nhìn nhau, cả hai đều có chút ngượng ngùng. Ban đầu Thẩm Ngưng Sơ không cảm thấy gì, nhưng khi thấy vẻ mặt tủi thân như vừa bị bắt nạt của người đàn ông, lại nhận ra bản thân đang ngồi trên đùi anh, cơn xấu hổ sau đó cũng dâng lên, khiến gò má cô ửng hồng.
Sau vài lần bị chọc ghẹo, Cố Khiếu Hành đã dần quen với cảm giác này, tai anh đã ửng đỏ không biết bao nhiêu lần. Bây giờ thấy người trong lòng cũng đỏ mặt, anh lại bình tĩnh hơn. Nhìn người con gái với đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng đang e ấp trong lòng, anh khẽ cúi xuống, hôn thêm một cái đầy mãn nguyện mới hài lòng.
Thẩm Ngưng Sơ choàng tỉnh, phát hiện người này càng ngày càng được đà lấn tới, vậy mà tự tiện hôn cô mà không hỏi ý lấy một lời. Cô đưa tay đ.ấ.m nhẹ vào vai anh: "Đồ lưu manh!"
Anh như đứa trẻ được chiều chuộng, nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ mà cọ cọ: "Miễn là em vẫn muốn 'thơm' anh thì anh cứ lưu manh thôi!"
Thẩm Ngưng Sơ thầm nghĩ: Cứu mạng, có phải cô đã kích hoạt nhầm thứ gì rồi không, tại sao cái "ông chú nghiêm túc" này lại đột nhiên thay đổi thành người khác thế này, đây là bật phải cái công tắc gì rồi sao?
Cố Khiếu Hành thật sự tự dưng lại "trổ tài". Rõ ràng trước đây chưa từng nghĩ mình có thể nói ra những lời như vậy, nhưng bây giờ lại thốt ra một cách dễ dàng.
"Sao thế? Tiểu Sơ ngọt ngào của anh? Sao lại không nói gì nữa?"
Trời ơi, Thẩm Ngưng Sơ chỉ muốn che mặt lại, không muốn nhìn Cố Khiếu Hành: "Anh đừng nói nữa."
"Tại sao?" Cố Khiếu Hành khẽ cong môi cười hỏi: "Không nói thì anh tiếp tục hôn em được không?"
Trời ơi, cái tên đàn ông này thật là!!
Cố Khiếu Hành quên mất mình đã về nhà như thế nào, chỉ nhớ khi bước ra khỏi phòng Thẩm Ngưng Sơ, cả người anh như đang bay bổng.
Ngay cả khi đã nằm trên giường, anh vẫn còn đang vương vấn dư vị nụ hôn vừa rồi. Cả người anh như lơ lửng giữa những tầng mây, không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, chỉ thấy lòng tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc.