Thẩm Ngưng Sơ biết anh Ba thương mình, nhưng thật ra cô không hề không vui. Cô chỉ muốn bày tỏ rằng mình đã biết chuyện, không hiểu sao anh Ba lại hiểu thành ra cô buồn bã.
Nhưng qua ánh mắt của anh Ba, Thẩm Ngưng Sơ cũng phần nào nhận ra nguyên nhân thực sự khiến anh ấy luôn không muốn cô và Cố Khiếu Hành ở bên nhau.
Nhưng cô lại nghĩ, đây không thể là lý do cốt lõi để phủ nhận một người. Nhân phẩm mới là yếu tố quan trọng nhất. Đương nhiên, hai người ở bên nhau còn phải xem xét rất nhiều điều, tuyệt đối không phải chỉ một lý do là có thể quyết định tất cả.
Trần Luật vốn định nhân lúc tình cảm của em gái và Cố Khiếu Hành còn chưa đủ sâu đậm, âm thầm giở vài trò phá đám, biết đâu em gái còn có thể tìm được người tốt hơn. Nào ngờ, cô nhóc này thông minh đến vậy, anh còn chưa kịp ra tay thì cô đã nhìn thấu rồi, thậm chí còn 'dạy' cho anh một bài học.
“Em gái cảm thấy nhân phẩm của Cố Khiếu Hành tốt à?” Trần Luật hỏi lại.
“Nhắc đến đây, anh Ba và Cố Khiếu Hành quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi, nhân phẩm của anh ấy chắc anh còn rõ hơn em chứ? Nếu không, hồi trước anh đã chẳng yên tâm giao phó em và mẹ cho anh ấy chăm sóc.” Thẩm Ngưng Sơ vừa hỏi ngược lại, vừa khéo léo khẳng định nhân phẩm của Cố Khiếu Hành.
Trần Luật trừng mắt nhìn em gái mình. Chưa gì đã lo bênh người ngoài rồi! Nhưng điều này càng chứng minh em gái anh ta thật sự rất thông minh, và cũng có năng lực tự chủ. Rõ ràng tuổi còn trẻ, nhưng không hề bị người khác chi phối, có chính kiến riêng của mình.
“Cái tên Cố Khiếu Hành đó mà tìm được em, đúng là kiếp trước đã tu luyện tích đức ghê gớm.” Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Luật chỉ còn biết cảm thán một câu như vậy.
Thẩm Ngưng Sơ nghe xong thì vô cùng tán đồng: “ Đúng vậy, không chỉ kiếp trước đâu, kiếp này cũng thế!”
“Phụt.” Trần Luật bị em gái mình chọc cho phì cười. Sau đó, anh cũng tạm buông bỏ chuyện Cố Khiếu Hành sắp sửa trở thành em rể. Nói thật, tính cách của con bé nhà mình hình như rất hợp với lão Cố. Có lẽ, chỉ có lão Cố mới đủ sức bảo vệ được cái tính cách thú vị này của em gái anh.
Cố Khiếu Hành nói chủ nhật sẽ về, nhưng vì mong muốn sớm đoàn tụ với người yêu, anh đã rút ngắn thời gian làm nhiệm vụ, cuối cùng cũng hoàn thành một cách suôn sẻ vào ngày thứ bảy.
Để nhanh chóng trở về Dung Thành, Cố Khiếu Hành còn liên hệ với các đơn vị đóng quân khác, trùng hợp có một chuyến xe chở nhu yếu phẩm đi Dung Thành chiều nay, thế là họ có thể quá giang về.
Biết tin có thể đi nhờ xe, Tần Phong và những người khác đều rất vui mừng, nhưng nghĩ lại thì dù về sớm cũng chỉ có một mình, nên cũng chẳng mấy vội vàng.
Lúc này, mọi người trên xe không khỏi ngưỡng mộ Cố Khiếu Hành, dù sao cả xe toàn thanh niên độc thân, chỉ có mỗi đoàn trưởng là vừa có sự nghiệp thành công lại vừa có tình yêu đẹp, làm sao có thể không khiến người ta ghen tị chứ.
Đặc biệt là Tần Phong, cậu ta chỉ nhỏ hơn Cố Khiếu Hành nửa tuổi, đoàn trưởng đã có người yêu trong khi cậu ta vẫn còn "ế" chỏng chơ. Nhìn đoàn trưởng nhà mình lúc nào cũng lôi ảnh người yêu ra xem, trong lòng không khỏi chạnh lòng tủi thân.
“Đoàn trưởng Cố, anh còn chưa kết hôn mà đã mang ảnh người yêu theo bên mình, như vậy có vẻ không được ổn cho lắm đâu?”
Cố Khiếu Hành nghe vậy liền liếc nhìn Tần Phong một cái: “Chuyện cưới xin cũng là sớm muộn thôi.” Anh đã được mẹ vợ và ông bà ngoại chấp thuận rồi.
“Cậu còn chưa có bồ mà.”
Tần Phong nói: “Không được bắt nạt người độc thân như vậy chứ? Đội trưởng nhà ta từ trước đến nay không phải luôn nghiêm túc sao? Câu nói khoe khoang như vừa rồi thật sự là từ miệng đội trưởng nói ra?”
Cố Khiếu Hành vốn dĩ rất nghiêm nghị, cho nên bình thường rất ít người trong đội dám nói đùa với anh. Vừa rồi anh nói như vậy quả thật không nghiêm túc, khiến mọi người bỗng chốc trở nên bạo dạn hơn hẳn.