Tuy còn chưa làm mẹ, nhưng dưới sự hun đúc của mẹ ruột, Thẩm Ngưng Sơ đã sớm hình thành ý thức của một người mẹ. Hơn nữa cô rất thích trẻ con, đặc biệt là những cô bé mềm mại, đáng yêu, đến nỗi cô nằm mơ cũng mong có một đứa con gái như vậy.
“Làm gì cho con nít vậy?” Cố Khiếu Hành hỏi.
“Cho con của chúng ta chứ.” Thẩm Ngưng Sơ không hề có chút ngượng ngùng nào khi nhắc đến chuyện sinh con, cũng chẳng né tránh chủ đề này. Huống chi đã kết hôn và đang ở trước mặt chồng, nên cô nói ra cũng bình thản như chuyện ăn cơm uống nước vậy.
Thế nhưng một câu nói của cô đã khiến Cố Khiếu Hành đứng hình mất ba giây. Quả nhiên đàn ông khó lòng cưỡng lại khao khát khi người mình yêu bày tỏ ý định muốn sinh con cho mình. Một cảm giác hạnh phúc xen lẫn dịu dàng trào dâng trong lòng, cả người anh như được tắm trong gió xuân. Nhưng nghĩ đến cô còn chưa đầy hai mươi tuổi, anh lại hắng giọng nói: “Chúng ta không cần phải vội vàng.”
Đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng không vội, ít nhất cũng phải sang năm sau. Nhưng nghe Cố Khiếu Hành nói không vội, cô không khỏi liếc nhìn anh một cái.
Cố Khiếu Hành để ý thấy ánh mắt dò xét của vợ, liền hỏi: “Sao vậy em?”
“Anh không sợ người ta nói ra nói vào sao?”
“Nói ra nói vào chuyện gì?”
Nghĩ đến mấy hôm trước tình cờ nghe mấy chị dâu lớn trong sân buôn chuyện nhà người khác, Thẩm Ngưng Sơ cố tình trêu chọc, chất vấn với giọng điệu chua ngoa: “Cố Khiếu Hành kết hôn lâu thế rồi mà vẫn chưa có con, có khi nào anh có vấn đề gì không đấy?”
Cố Khiếu Hành:???
“Anh có vấn đề?” Cố Khiếu Hành nhíu chặt mày, ánh mắt oán trách dán chặt vào cô vợ đang nói năng bậy bạ.
Cơ thể anh có vấn đề hay không, Thẩm Ngưng Sơ là vợ anh, đương nhiên là rõ nhất. Dù anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nhưng mỗi lần đều khiến cô mệt lả. Nhìn anh từng bước một lại gần, Thẩm Ngưng Sơ chỉ thấy eo mình đau muốn nhũn ra.
Cô là người biết tiến biết lùi, lập tức tựa người vào anh, hai tay chống lên lồng n.g.ự.c Cố Khiếu Hành đang cúi thấp, cười nịnh nọt: “Đương nhiên là không rồi, chỉ là sợ miệng lưỡi thiên hạ nói ra nói vào thôi mà.”
Cố Khiếu Hành từ khi vào trường quân đội thì rất ít khi về đại viện, nhưng mà chuyện ngồi lê đôi mách thì không phân biệt nam nữ. Mọi người trong đội chỉ là quá bận rộn, hễ có chút thời gian rảnh rỗi là lại thích buôn chuyện.
Năm ngoái lúc còn ở Tây Thành, có một tham mưu đoàn nửa đêm cãi nhau với vợ. Vốn dĩ chuyện này ngày hôm sau hai vợ chồng im lặng không nhắc tới, cũng không ai biết, vậy mà anh ta lại bị vợ cào một đường trên cằm. Chỉ một vết cào nông như vậy mà chưa đến nửa ngày đã có người dò hỏi được nguyên nhân.
Cho nên đối với chuyện ngồi lê đôi mách mà vợ nói, đương nhiên anh cũng rõ mười mươi. Nói không chừng qua năm mới là đã có người bàn tán rồi, nhưng mà anh căn bản không để ý người khác nói gì.
Anh lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Miệng lưỡi thế gian, anh không thể nào ngăn cấm được đâu." Tất nhiên, anh cũng không nói mình là người độ lượng gì. Nếu để anh nghe được chuyện này, chắc chắn anh cũng sẽ không giả vờ như không hay biết.
Nhưng mà, dựa theo cái tính cách thích buôn chuyện của đám người kia, cùng lắm là sau lưng nói bóng gió vài câu, tuyệt đối không dám đến trước mặt anh gây sự, vậy nên anh cũng chẳng thèm để tâm.
Cuộc sống của hai người, anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của vợ mình.
Nghe những lời của Cố Khiếu Hành, trong lòng Thẩm Ngưng Sơ không khỏi cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc trào dâng, bởi vì có người phụ nữ nào mà không thích một người chồng luôn coi mình là nhất cơ chứ?
Nhân tiện đang nói đến chuyện con cái, Thẩm Ngưng Sơ định nói với Cố Khiếu Hành về suy nghĩ của mình. Tốt nhất là nên sinh con trong thời gian đi học, như vậy sau này đi làm cũng thuận tiện hơn. Bây giờ tuy không đến mức 996 như trước kia, nhưng công việc cũng không hề nhẹ nhàng.