Ăn trưa xong, buổi chiều thì xem phim ngoài trời, lại biểu diễn văn nghệ, đến tối lại bắt đầu nướng thịt. Lúc này không phải kiểu nướng bằng giá sắt nữa mà dùng que tre xiên vào, chất củi thành đống, đốt lửa trại ngoài trời, vừa có thể sưởi ấm vừa có thể nướng đồ ăn.
Ở Dung Thành này khoai lang khoai tây sản lượng cao, trong đống lửa mọi người vùi rất nhiều khoai lang và khoai tây.
Tuy nói là nướng thịt, nhưng thời buổi này làm gì có chuyện mọi người được tùy tiện ăn thịt thỏa thích, về cơ bản đều có phần ăn định lượng, nhưng khoai lang nướng và khoai tây thì ăn thoải mái.
Ớt Dung Thành là đặc sản tuyệt vời. Ớt khô phơi nắng rồi nướng nhẹ trên lửa, sau đó giã nhỏ trong cối đá. Bên trong lại cho thêm chút bột hoa tiêu, muối rang chín, còn có thể cho thêm đậu phộng hoặc vừng. Trộn đều những thứ này lên thì chấm món nào cũng dậy mùi thơm lừng.
Ớt bột là do mẹ Trần tự tay làm, hôm nay chị dâu mang đến, vừa hay dùng để chấm thịt nướng và khoai tây nướng, phải nói là thơm ngon hết sẩy.
Cho dù sau đó không còn thịt nữa, chỉ riêng khoai tây mọi người cũng ăn no căng bụng.
Chờ đến khi trăng treo trên đỉnh cây thì các hoạt động trong ngày hôm đó chính thức kết thúc. Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngưng Sơ đến đây mà cảm thấy vô cùng hài lòng, trên đường về nhà tinh thần rất tốt, kéo tay Cố Khiếu Hành tíu tít nói không ngừng.
Cố Khiếu Hành lắng nghe vợ nói, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, siết c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, dịu dàng cưng chiều nói: "Nếu em thích, sau này năm nào anh cũng sẽ đưa em đến đây chơi."
Hôm sau là đêm giao thừa, tuy đã kết hôn nhưng người lớn hai bên đều ở gần, đương nhiên là phải cùng nhau đón Giao thừa.
Hơn nữa Thái Hạc Chương và Trần Quý Uyên cũng lo lắng hai vợ chồng trẻ khó xử, nên quyết định cả hai nhà sẽ cùng nhau đón Tết. Vì vậy năm nay nhà họ Trần đặc biệt náo nhiệt.
Buổi sáng Cố Khiếu Hành còn phải đến đơn vị một chuyến, tuy là ngày Tết, nhưng đơn vị cũng có hoạt động, anh là đoàn trưởng cũng phải quan tâm đến đời sống của các chiến sĩ.
Thẩm Ngưng Sơ ngủ dậy một cách tự nhiên, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng ở nhà đã vội vàng chạy về nhà ngoại.
Lúc cô đến thì Hồ Đức Dung và Tống Cúc Phân đang ở trong bếp rán thịt viên. Thẩm Ngưng Sơ ngửi thấy mùi thơm liền lại gần, ăn hai viên thịt rồi lại uống một bát chè tuyết yến mà mẹ nấu, xem như đã lót dạ xong bữa sáng.
Hôm nay nhà đông người, Thẩm Ngưng Sơ có muốn giúp cũng không có chỗ để chen vào, nên ăn xong đã bị bà ngoại và mẹ hối thúc ra ngoài.
Vừa hay mấy đứa cháu trai con nhà anh họ cũng đến, cô dẫn mấy đứa nhóc đi mua đồ.
Điều bọn trẻ thích nhất là đồ chơi và quà vặt, bởi vì thời điểm này vật chất còn thiếu thốn, rất nhiều thứ ngày thường không được thấy, chỉ vào dịp Tết mới có. Ví dụ như kẹo đường chẳng hạn, ngày thường rất hiếm khi thấy, nhưng hôm nay ở cổng công viên bên cạnh có người dựng sạp hàng vẽ kẹo đường.
Thẩm Ngưng Sơ đã qua rồi cái tuổi tò mò với những thứ này, nhưng mấy đứa cháu thích, cô là cô thì đương nhiên phải chiều theo. Hơn nữa mấy đứa nhóc này còn không cho cô trả tiền, đứa nào cũng tự giác móc tiền túi ra. Đặc biệt là Trần Gia Duật, với vai trò anh cả, lại càng hào phóng hơn khi tự rút tiền túi mua cho cô một củ khoai lang nướng.
Cậu nhóc đưa khoai lang nướng cho Thẩm Ngưng Sơ còn ra vẻ tổng tài bá đạo nói: "Cô ơi, cầm cái này sưởi ấm tay đi ạ." Một củ khoai lang nướng mà thằng bé có thể tạo ra khí thế của một tổng tài bá đạo như thật.
Thẩm Ngưng Sơ bật cười, mãi cho đến khi Cố Khiếu Hành đến nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.
"Cười gì thế?" Cố Khiếu Hành đi tới đứng chắn gió cho vợ, rồi mới hỏi.
Thẩm Ngưng Sơ vừa nhìn thấy anh liền tíu tít kể ngay chuyện của Trần Gia Duật vừa rồi. Cố Khiếu Hành nghe xong bật cười thành tiếng: "Tuổi còn bé tí mà, mấy trò này chắc chắn là học từ anh ba em chứ đâu."