Thấy mẹ sống viên mãn như vậy, Thẩm Ngưng Sơ cuối cùng cũng yên lòng. Trước đây, cô vẫn canh cánh nỗi lo mẹ sẽ buồn tủi khi mình lập gia đình, bởi hai mẹ con đã nương tựa vào nhau bấy lâu. Giờ thì chẳng cần lo lắng nữa. Nhìn mẹ ngày nào cũng rạng rỡ niềm vui, Thẩm Ngưng Sơ hoàn toàn tin Tống Chiêu Huy thật lòng yêu thương mẹ. Dù theo lời mẹ, toàn bộ "mạch truyện" của cuộc đời đã thay đổi, nhưng tình cảm chú Tống dành cho mẹ thì vẫn vẹn nguyên như thế.
Cố Khiếu Hành nghe vợ khen chú Tống hết lời, liền khẽ nói: "Thật ra, đội trưởng Tống còn làm rất nhiều việc mà em chưa biết đấy."
Thẩm Ngưng Sơ chống cằm, đôi mắt sáng rực nhìn Cố Khiếu Hành, tò mò hỏi: "Còn gì nữa ạ?"
Cố Khiếu Hành không giấu giếm, kể toàn bộ những gì Tống Chiêu Huy đã làm, bao gồm cả việc chú ấy quyết định giải ngũ cũng là vì mẹ cô. Vì những chuyện đã xảy ra với ba mẹ ruột của vợ, Trần Uyển Trân vẫn luôn rất lo lắng về công việc trong quân đội. Ngay cả khi anh muốn theo đuổi Thẩm Ngưng Sơ, mẹ vợ cũng tỏ ra không mấy hài lòng. Vậy nên, để mẹ yên lòng, Tống Chiêu Huy đã chủ động xin giải ngũ.
Nghe Cố Khiếu Hành kể xong, Thẩm Ngưng Sơ càng thêm vững tâm. Thấy vậy, anh dịu dàng đưa tay xoa đầu vợ: "Thấy chưa, em cứ yên tâm đi nhé."
Anh biết Thẩm Ngưng Sơ vẫn còn chút bận lòng về chuyện mẹ tái giá, dù sao cô cũng sợ những lời ra tiếng vào của thiên hạ sẽ khiến chú Tống d.a.o động. Dù sao chú Tống cũng từng độc thân, hai người lại không có con chung, điều kiện nhà họ Tống lại quá tốt. Thế nên, dù mẹ và chú đã kết hôn, vẫn có không ít kẻ lắm lời muốn giới thiệu đối tượng khác cho chú ấy. Thậm chí còn cố tình rêu rao những lời chia rẽ đến tận tai bố mẹ chú Tống.
Cố Khiếu Hành về đến nhà đã nghe vợ cằn nhằn không ít lần. Lần này, anh nắm được sự thật, liền vội vã kể lại để vợ hoàn toàn yên tâm. Một người đàn ông vì mẹ cô mà hy sinh nhiều như thế, sao có thể vì vài lời đàm tiếu mà lung lay chứ?
Biết được chuyện này, Thẩm Ngưng Sơ làm sao giấu nổi cảm xúc. Ngay hôm sau, cô lập tức "chạy vội" đến chỗ mẹ, kể hết mọi chuyện.
“Mẹ ơi, chú Tống thật sự quá tốt!”
Trần Uyển Trân nghe con gái nói xong, gương mặt cũng bừng sáng niềm hạnh phúc, gật đầu đồng tình: " Đúng vậy, lão Tống nhà mình, ông ấy thật sự rất tốt." Nho nhã, khiêm tốn, dù là một giám đốc nhà máy lớn như vậy nhưng về đến nhà lại chẳng hề có chút khí thế bề trên nào, thậm chí còn chủ động giúp bà rửa chân.
Nói đến những chuyện này, Trần Uyển Trân có chút ngượng nghịu trước mặt con gái. Nhưng vì sợ con gái còn lo lắng, bà cũng không giấu giếm gì.
Nghe mẹ tâm sự, Thẩm Ngưng Sơ vui vẻ không thôi, thầm nghĩ, một người phụ nữ có hạnh phúc hay không đều có thể thấy rõ qua nét mặt, ánh mắt và từng cử chỉ, lời nói của họ. Thấy mẹ hiện tại đã hoàn toàn an yên, Thẩm Ngưng Sơ càng thêm yêu quý Tống Chiêu Huy, coi chú như người cha ruột của mình.
Điều này khiến Tống Chiêu Huy mừng rỡ không thôi, cảm giác được "thụ sủng nhược kinh". Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm, Tống Chiêu Huy liền lấy ra một bản di chúc, nói rõ rằng sau này, mọi tài sản đều sẽ để lại cho Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ. Tuy chuyện này nói ra còn hơi sớm, nhưng ông vẫn cảm thấy nên nói trước thì hơn, dù sao dòng họ ông cũng còn đầy đủ cháu trai cháu gái. Dù quan hệ với người thân trong nhà cũng không tệ, nhưng ai có thể nói trước được tương lai? Bởi vì lần này ông kết hôn mà không sinh thêm con, thậm chí có một người cháu trai còn ngỏ ý muốn nhận nuôi một đứa con trong dòng họ.
Lúc đó tuy ông đã thẳng thừng từ chối, nhưng ông hiểu rõ ông và Trần Uyển Trân là vợ chồng " đi bước nữa". Một khi ông không còn trên đời, một mình bà sẽ phải đối mặt với cả đại gia đình họ Tống.
Thấy vậy, hốc mắt Trần Uyển Trân chợt đỏ hoe: "Lão Tống, anh làm vậy là có ý gì?" Chẳng lẽ trong mắt ông, bà ở bên ông chỉ vì tham tiền sao?