Chuyện mang thai của Thẩm Ngưng Sơ hiện tại không còn là chuyện của hai vợ chồng nữa, mà đã trở thành việc lớn của cả nhà.
Ban đầu, Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh muốn đón cháu ngoại về nhà mình, nhà đông người sẽ tiện việc chăm sóc hơn, nhưng bị Thẩm Ngưng Sơ từ chối. Cô sợ ông bà ngoại lo lắng quá mức, chuyện bé xé ra to, như vậy cô sẽ rất áp lực.
Hồ Đức Dung biết đôi vợ chồng trẻ này đã quen sống riêng tư, chắc chắn không muốn ở chung với cả nhà, nhưng bà vẫn gọi riêng cháu ngoại về dặn dò cặn kẽ.
“Trong nhà không phải còn một phòng trống sao? Bà đi dọn dẹp cho con, sau này con ngủ riêng kế bên.” Hồ Đức Dung thấy cháu ngoại mình quấn quýt bên vợ không rời, hiện tại Tiểu Sơ lại mới mang thai, bà sợ thằng bé không hiểu chuyện mà quấy rầy khiến con bé mệt nhọc.
Nghe vậy, Cố Khiếu Hành nhíu mày, còn phải ngủ riêng sao? Có luật nào như vậy chứ?
Hồ Đức Dung thấy anh không hài lòng liền nói: “Tiểu Sơ còn chưa được ba tháng, thân thể yếu ớt lắm, không thể chịu được những va chạm mạnh hay lao lực đâu con có hiểu không?”
Cố Khiếu Hành khó chịu lườm bà ngoại: “Bà ngoại, trong lòng bà cháu lại là người nông cạn, không hiểu chuyện đến thế sao?” Đó là vợ anh, anh còn không nỡ động vào một sợi tóc, nói gì đến quấy rầy hay làm phiền!
“Chuyện này ai mà nói trước được.” Hồ Đức Dung cũng không hề chiều chuộng cháu trai mình.
Chuyện ngủ riêng chắc chắn là không thể nào. Từ ngày cưới đến giờ, anh và vợ ngay cả chăn cũng chưa từng đắp chung, sao có thể ngủ riêng phòng được?
Cho nên, dưới sự đảm bảo hết lời của Cố Khiếu Hành, Hồ Đức Dung cũng đành phải chấp thuận. Thấy bà ngoại đã đồng ý, anh vội vàng nói rằng việc ở chung phòng sẽ tiện cho anh chăm sóc Thẩm Ngưng Sơ hơn.
Anh cũng đã tìm hiểu qua, biết phụ nữ mang thai cơ thể có rất nhiều thay đổi. Một hồi giải thích đầy tâm huyết của anh khiến Hồ Đức Dung cũng tin tưởng, quả thực có người bên cạnh chăm sóc sẽ tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, thấy đôi vợ chồng trẻ từ ngày cưới đến giờ lúc nào cũng như hình với bóng, bà Hồ Đức Dung cũng ngại ngần, e rằng ý nghĩ của mình sẽ làm mất đi hòa khí của đôi uyên ương. Dù sao cháu trai cũng đã khăng khăng, nó nói đứa nhỏ này từ bé đã không để ai phải phiền lòng, vậy thì tin tưởng nó một phen cũng chẳng thiệt gì.
Chiều tối về nhà, Cố Khiếu Hành vẫn không nhịn được mà làm nũng với vợ. Thẩm Ngưng Sơ nghe xong khúc khích cười, còn cố tình trêu anh: “Thật ra hai đứa ngủ riêng cũng hay mà.”
Cố Khiếu Hành trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn vợ: “Em có con rồi là không cần anh nữa à?”
Thẩm Ngưng Sơ cười tít mắt: “Không phải em sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh sao?”
“Không đâu!” Cố Khiếu Hành quả quyết, nếu không có vợ nằm bên, anh còn chẳng tài nào chợp mắt được ấy chứ.
Thẩm Ngưng Sơ cũng chẳng nói gì thêm, nhưng mấy ngày sau đó vẫn không ngừng trêu ghẹo Cố Khiếu Hành khiến anh gần như mất trí. Thế nhưng mỗi khi cảm xúc dâng trào, cô lại nhẫn tâm nhắc nhở anh rằng mình đang mang thai.
Dẫu vậy, Cố Khiếu Hành vẫn ôm ghì lấy cô không muốn rời. Thế nhưng có một lần, Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, bỗng không nén nổi lòng thương, mà một khi đã mủi lòng thì coi như xong. Ngược lại, bản thân cô lại mệt mỏi rã rời, đến nỗi sáng hôm sau cầm đũa tay còn run lên bần bật.
Từ dạo đó, cô cũng chẳng dám trêu anh nữa. Cố Khiếu Hành được đằng chân lân đằng đầu, càng thêm chẳng biết sợ hãi là gì. Ấy vậy mà đến hơn năm tháng, anh đã tiết chế hẳn lại, bởi vì có một đêm, Thẩm Ngưng Sơ bị chuột rút đau điếng người mà tỉnh giấc. Nhìn thấy vợ đau đớn đến vậy, anh xót xa khôn xiết, còn đâu dám để cô phải chịu thêm một chút mệt nhọc nào nữa.
——————
Dù đã sang xuân, nhưng đợt rét nàng Bân vẫn khiến nhiệt độ hạ xuống 0 độ. Sau khi Thẩm Ngưng Sơ đi học trở lại, ngoài việc học hành, cô còn phải bắt đầu lo liệu chuyện công việc.