Nhưng khi nghe đến đoạn không đúng lắm, Trần Uyển Trân nhìn con gái, nhướng mày. Khi thấy sự bình tĩnh trong mắt con gái, bà cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân Trần Tú Quyên phát điên.
Sau đó, bà lại hỏi một câu: "Bây giờ nó còn ở trong làng không?"
Lâm Cẩm Tú gật đầu: "Dạ vâng, bên nhà trai cũng chẳng thèm ngó ngàng tới nữa, lúc đưa về còn trả lại cả lễ hỏi. Nhưng con nghe mẹ con nói nhà họ Trần cũng không muốn nhận, làm ầm ĩ lên nói là nhà kia ép nó đến phát điên. Bây giờ hai bên cứ đẩy trách nhiệm cho nhau, dù sao thì Trần Tú Quyên cũng chẳng ở yên một chỗ nào."
Trần Uyển Trân cúi đầu, không để lộ cảm xúc. Đối với Trần Tú Quyên, bà không còn chút thương cảm nào nữa, nói cho cùng, kết cục này cũng là do cô ta tự chuốc lấy.
Nếu như lúc trước để mẹ con bọn họ được như ý, người phát điên chính là bà chứ chẳng ai khác.
Theo thời gian trôi qua, những chuyện này dần dần cũng không còn ai nhắc đến nữa, còn bụng của Thẩm Ngưng Sơ thì ngày một lớn dần. Ngày sinh nở đã cận kề, Thẩm Ngưng Sơ ngược lại không có gì quá vất vả, chân cẳng cũng không bị sưng phù. Vốn dĩ là dì Tống ngày nào cũng tới chăm sóc cô, nhưng nghĩ đến việc muốn sinh nở thuận lợi thì phải chịu khó đi lại nhiều hơn, nên đổi thành cô mỗi ngày đều về nhà ăn cơm.
Sau đó buổi tối Cố Khiếu Hành tan làm sẽ đến đón cô, hai vợ chồng cùng nhau đi bộ về nhà.
Gần đến ngày sinh, chuyện cả nhà bàn tán nhiều nhất đương nhiên là ai sẽ chăm sóc con cái. Thời buổi này phần lớn đều là phụ nữ ở nhà chăm con, không nói đâu xa, chỉ riêng trong cái đại viện này, đa phần mọi nhà đều thế cả.
Nhưng trong nhà Thẩm Ngưng Sơ chắc chắn sẽ không như vậy, theo Cố Khiếu Hành thấy, vợ mình ưu tú nhường này, nếu bị giam cầm trong căn nhà nhỏ hẹp đó thì quá uổng phí. Vì vậy, ai chăm con trở thành vấn đề được hai bên gia đình bàn tán sôi nổi.
Trong nhà hiện tại chỉ có một đứa trẻ sơ sinh này, tự nhiên ai cũng muốn giành lấy chăm sóc.
Chỉ là còn chưa tranh luận ra kết quả thì Cố Khiếu Hành đã về. Vừa nghe nói con gái mình còn chưa chào đời mà hai bên ông bà nội ngoại đã tranh nhau giành mất rồi, anh không chút do dự nói ra sự thật phũ phàng: "Con gái của con, đương nhiên con phải tự tay chăm sóc chứ."
Hai vị trưởng bối đồng loạt lên tiếng: "Cậu chăm được sao?"
Cố Khiếu Hành:??? Coi thường ai vậy chứ?
Từ sau khi Cố Khiếu Hành trước mặt hai vị bố vợ tuyên bố sẽ tự mình chăm con, chưa đầy hai ngày sau, anh thực sự đã mượn được mấy cuốn sách về, nào là giáo dục trẻ sơ sinh, nào là cẩm nang y học cổ truyền nhi khoa...
Thậm chí còn có hai cuốn là mượn được từ bệnh viện. Thời buổi này chưa có khoa sản riêng biệt, nhưng sách về mảng này vẫn có, tuy nhiên phần lớn là bản dịch từ nước ngoài.
Ban đầu, Thẩm Ngưng Sơ cứ tưởng chồng mình chỉ xem hời hợt qua loa, ai ngờ người này lại thực sự bắt đầu nghiên cứu từng ly từng tý theo nội dung trong sách.
Về khoản này, Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ biết sơ sơ, chưa được học hành bài bản bao giờ. Ở thời hiện đại, trước khi sinh con, người ta sẽ được học những kiến thức này, nhưng bây giờ thì không có. May mà trong mấy cuốn sách mượn về có ghi chép khá nhiều, thế nên cô liền kéo chồng mình vào học hỏi cùng.
Thậm chí chưa có con thật, Cố Khiếu Hành đã lấy gối ra để tập bế ẵm trẻ con. Chỉ riêng việc luyện bế con thôi mà anh đã tập ròng rã suốt hai ngày trời.
Hai vợ chồng đắm mình vào việc học hỏi ở nhà, hai ngày liền không sang nhà ông bà ngoại. Trần Uyển Trân bây giờ một ngày không được gặp con gái thì trong lòng lại đứng ngồi không yên, nên sáng sớm đã mang thức ăn ngon sang.
Trùng hợp hôm nay Cố Khiếu Hành được nghỉ, anh đang ở phòng khách tập bế con. Đúng lúc anh vừa đặt gối lên tay để tập bế thì Trần Uyển Trân bước vào. Giật mình, anh cuống quýt xoay người, ôm chặt chiếc gối vào phòng trong.