Nghe vậy, những người khác cũng định làm theo, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng của một nữ huấn luyện viên.
Nhìn độ tuổi, Chu Hiểu Mạn tuyệt đối không thể là học sinh đến đăng ký, có vị phụ huynh nhỏ giọng hỏi cô: "Cô cũng đến để đưa con đi kiểm tra sao?"
Chu Hiểu Mạn vẫn còn có chút mơ hồ, cô đáp: "Không, tôi là giảng viên của học viện."
Tất cả những cánh tay vừa giơ ra định hái lá đều lập tức rụt về, ngoan ngoãn đứng yên trong hàng, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tò mò quan sát cô. Chu Hiểu Mạn từng học tại đây, cũng từng giảng dạy tại đây, với cô, mọi thứ ở Lâm Tượng đều vô cùng quen thuộc. Nhưng giờ đây, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô không khỏi bàng hoàng.
Những bức tường vỡ nát ngày trước nay đã được thay thế bằng những khối tường mới thẳng tắp, không tì vết. Những bãi đất hoang sơ giờ đã tràn ngập màu xanh tươi của cây cỏ và các khu nông nghiệp công nghệ cao. Từ xa, cô còn có thể thấy vài người mặc áo đồng phục đang bận rộn giữa những cánh đồng và trang trại, trên gương mặt họ lấp lánh hy vọng.
Đây vẫn là Học viện Lâm Tượng đang dần suy tàn mà cô từng biết sao?
Hóa ra đây mới là điều mà Tôn Trường Không gọi là "sự thay đổi", một sự chuyển mình lay trời chuyển đất...
Thử thách đầu tiên trong bài kiểm tra đầu vào là kiểm tra tinh thần lực. Ba máy kiểm tra tinh thần lực hoạt động đồng thời, nên kết quả có rất nhanh.
Dĩ nhiên, tốc độ kiểm tra nhanh như vậy cũng có liên quan đến việc tố chất tinh thần lực của những thí sinh đến từ khu dân nghèo không được tốt.
Tinh thần lực phụ thuộc rất nhiều vào thể chất, mà thể chất lại chịu ảnh hưởng trực tiếp từ chế độ dinh dưỡng trong thời kỳ trưởng thành. Đây cũng là lý do trên hành tinh Phan Đạt hiếm khi xuất hiện nhân tài, còn Khẩu Vĩ và Trình Nặc là những trường hợp ngoại lệ hiếm hoi. Những người như Vương Lạc, đến cả cơ giáp cũng không thể điều khiển, lại là tình trạng phổ biến hơn rất nhiều.
Khi bước vào kiểm tra, mọi người chỉ có cảm giác căng thẳng tột độ, nhưng khi bước ra, tất cả đều cúi đầu thất vọng, thậm chí có người không kiềm được mà đỏ hoe mắt.
Vương Lạc nhận ra một cậu bé giúp việc trong học viện, cậu liền vỗ vai cậu nhóc: "Không sao đâu, vẫn còn hai bài kiểm tra nữa mà."
"Em còn được tham gia mấy bài kiểm tra sau sao?"
Cậu nhóc giúp việc không dám tin vào tai mình, ánh mắt tràn đầy hy vọng của những người khác cũng đồng loạt hướng về phía Vương Lạc.
Vương Lạc vốn là một học sinh có tinh thần lực kém cỏi, cậu hiểu rõ cảm giác của họ: "Đương nhiên rồi, hai bài kiểm tra sau mới là quan trọng nhất."
Nói xong, cậu dẫn mọi người đi qua cửa phụ của tòa nhà học thuật, tiến về khu đất trống phía sau để kiểm tra linh căn.
So với thiên phú tinh thần lực, linh căn của nhóm học sinh này tốt hơn nhiều.
Trong hơn 300 người đăng ký, có hơn 230 người đến tham gia, số người hoàn toàn không cảm nhận được linh khí chỉ hơn 20, chưa đến một phần mười.
Thời Miên lần lượt ghi lại kết quả kiểm tra vào phiếu đăng ký, cô gật đầu nói: "Dẫn họ đi làm bài kiểm tra cuối cùng."
Mọi người đều không rõ chuyện gì đang xảy ra, và họ bị dẫn đến trước một tảng đá lớn màu ngọc bích. Từng người lần lượt chạm vào đá, nhưng vẫn không hiểu được ý nghĩa của bài kiểm tra thứ hai này, rồi lại bị dẫn đến bãi đất trống bên rìa sân vận động. Ở đó, mỗi người được phát một thứ kỳ quái.
Nhóm các cô gái có phong cách bụi đời được Nguyễn Kiều giới thiệu đến, ăn mặc khá khác biệt nhưng lại rất hợp tác khi kiểm tra.
Nghe thấy thế, một người trong nhóm lập tức sáng mắt:
"Đây chính là Tuyệt thế Võ học mà Đại Tỷ đã nói đến sao?"
"Dù là gì đi nữa, không có Đại Tỷ thì mình đã bị mẹ kế bán từ lâu rồi. Đại Tỷ nói gì cũng không sai đâu."
Thư Đồng tiên phong nhận lấy một cây cuốc, nhóm thiếu niên xuất thân từ khu ổ chuột cũng không hề phản đối, lặng lẽ nhận dụng cụ. Điều này ngược lại khiến một bộ phận thí sinh đến từ các khu đô thị lớn lại tỏ ra do dự, đặc biệt là những gia đình có điều kiện kinh tế khá giả.
Quyển 2 -