Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 106

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Khi nhìn thấy Lâm Tượng và Phong Vũ, ánh mắt An Kiệt như phun lửa: "Hai học viện tàn tạ như các người cũng dám tham gia bốc thăm? Có lên sàn cũng chỉ bị nghiền nát, chi bằng sớm nhận thua cho bớt xấu hổ."

Rồi ánh mắt cậu ta chuyển sang Nhiếp Tử Phong và tiếp tục châm chọc: "Chẳng phải Khải Minh cũng là lũ nghèo rớt mùng tơi, chỉ biết phá hoại cơ giáp của người khác để kiếm chác sao?”

Quả đúng là không sợ chết, vừa cất lời đã chuốc oán với cả ba học viện quân sự lớn...

Các thành viên đội Lâm Tượng đều tỏ vẻ cạn lời, còn Nhiếp Tử Phong thì giận đến bốc hỏa: " Tôi nói rồi, không phải tôi làm! Hơn nữa, đại lão cơ giáp màu đỏ mạnh mẽ đến vậy, làm sao có thể thiếu tiền chứ? Chỉ vì một ít vật liệu mà đem mười tỷ tinh tệ đặt trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không thèm chớp mắt đâu!"

"Thực ra thì có thể chớp mắt một vài lần, thậm chí mười lần cũng chẳng sao."

Đúng vậy... mười tỷ đấy...

Còn Thời Miên, người luôn được mệnh danh là 'đại lão chân chính', chỉ cần nghĩ đến số tiền đó thôi đã cảm thấy thèm thuồng chảy dãi.

Nhưng bên kia, Nhiếp Tử Phong đã tức đến mức mặt mày đỏ gay như con cá nóc, nghe thấy câu này thì vô cùng bực bội: “Cậu không phải thần tượng của tôi thì làm ơn đừng xen vào được không?” Những người của Lâm Tượng, vì quá rõ nội tình, đều im lặng như tờ.

Nhiếp Tử Phong kích động kể tiếp: "Thần tượng của tôi, dù đôi chân không hoàn hảo, phải chống gậy mà đi, nhưng vẫn dũng cảm lao vào giữa bầy tinh thú để cứu tôi!"

Đôi chân không hoàn hảo... dũng cảm...

Tề Trác che miệng khúc khích, ánh mắt đầy trêu chọc liếc nhìn đôi chân ngắn của Thời Miên: “Cậu ta đang ám chỉ 'khuyết tật chiều cao cấp ba' của cô bé sao?”

"Câm miệng!"

Thời Miên vung nắm đ.ấ.m vào chân Tề Trác, trong lòng thầm hối hận vì đã 'lỡ tay' cứu Nhiếp Tử Phong.

An Kiệt cũng bị những lời của Nhiếp Tử Phong chọc cho gân xanh nổi đầy trán, định đáp trả thì tiếng thông báo giờ bốc thăm vang lên dứt khoát.

Mọi người quay lại chỗ ngồi, không lâu sau, người dẫn chương trình xuất hiện trên sân khấu và giới thiệu khách mời đặc biệt cho buổi bốc thăm này.

-

Khi nghe đến tên của vị khách đặc biệt đó, đôi mắt to tròn của Thời Miên bỗng híp lại, lộ vẻ suy tư.

Một người đàn ông chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi bước lên, có vóc người cân đối và được giữ gìn rất tốt. Khi nở nụ cười, ông ta còn toát lên vẻ nho nhã, thanh lịch hiếm thấy.

Đội ngồi ngay sau Lâm Tượng chính là Học Viện Tinh Tháp, đội xếp hạng tám của giải đấu. Một nữ sinh trong đội khẽ nói: "Chú ấy trông thật đẹp trai, hoàn toàn không giống vẻ lầm lì, cứng nhắc của giới quan chức thông thường."

Thời Miên thì lại tập trung vào một chi tiết khác: "Dương Kính Nghiệp, hiện là Cục trưởng Cục Tài chính Bộ Giáo Dục."

Cục Tài chính, lại họ Dương, đây đúng là một sự trùng hợp đến khó tin, khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn.

Thời Miên khẽ nhếch môi, lúm đồng tiền ẩn hiện nơi gò má.

Tề Trác ngồi bên cạnh cũng nâng đôi mắt đào hoa: "Đây chính là Cục trưởng Dương sao? Trông cũng có vẻ là người đàng hoàng đấy chứ."

"Loại mặt người dạ thú thì đúng hơn." Hồ Nhất Châu chen ngang với giọng điệu lạnh nhạt.

"Cũng tương tự thế." Vương Lạc nhếch mép cười, ánh mắt dõi lên sân khấu: "Nói chung là chẳng làm được chuyện gì có ích."

Đến lượt Nguyễn Kiều, cô nàng gãi đầu bối rối nói: "Người... người với quỷ là đôi đường? Tình người duyên quỷ khó dứt?"

Không khí đang hào hứng bỗng chốc như bị dội một gáo nước lạnh, Hồ Nhất Châu bất lực nhìn Nguyễn Kiều mà thở dài: "Giữa ai với ai mà lại có cái thứ tình duyên quỷ ám đó?"

Vương Lạc vội vàng 'phiên dịch' giúp: "Ý của cô nàng là, 'thế gian này không còn chỗ chứa ông ta nữa, chỉ còn con đường xuống vực sâu tăm tối', đúng không?"

"Phải đấy, ông ta làm mấy chuyện thất đức, đúng là loại người không ra người, quỷ không ra quỷ."

Cuối cùng, Nguyễn Kiều cũng tìm được từ miêu tả phù hợp. Nhưng thái độ dốt đặc cán mai của cô thì chẳng còn ai có thể cứu vãn.

Lúc này, biểu đồ phân tổ đã hiện rõ trên màn hình lớn. Dương Kính Nghiệp đưa tay vào thùng phiếu, chầm chậm rút ra tấm phiếu ghi tên học viện đầu tiên của bảng A rồi chậm rãi đọc: "—Học Viện Kỹ Thuật Quân Sự Lâm Tượng."

Và học viện đầu tiên được xướng tên lại chính là Lâm Tượng.

Quyển 2 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 106