"Là chúng cháu xin chủ nhiệm Tôn, để chúng cháu đến làm việc ạ." Cô bé lấm lem bùn đất, người ban đầu định đi làm, nghe vậy thì dừng lại. Cô bé căng thẳng nắm chặt bàn tay nhỏ và nói: "Chúng cháu không đòi hỏi nhiều, mỗi ngày chỉ cần 15 tinh tệ thôi."
Cô bé hiện đã biết Thời Miên là người quản lý chính ở Lâm Tượng, ánh mắt nhìn về phía Thời Miên vừa mang vẻ hoảng hốt, vừa ngập tràn cầu khẩn.
Ngay cả những người lớn gần đó cũng dừng lại công việc và trở nên bất an.
"Chúng tôi làm việc rất nhanh."
" Đúng vậy, thuê chúng tôi rẻ hơn dùng robot, có thể để chúng tôi ở lại đến khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ không ạ?”
Với sự phát triển của khoa học công nghệ, robot, nhờ độ chính xác và hiệu quả vượt trội, đã chiếm phần lớn không gian việc làm của con người.
Trên những hành tinh lớn vẫn có chế độ bảo trợ xã hội, nhưng những cư dân bị gạt bỏ, không được quản lý này chỉ có thể sống bằng việc nhặt nhạnh phế liệu.
Họ thực sự sợ Thời Miên sẽ cho rằng họ làm việc kém hiệu quả và chuyển sang sử dụng robot, khiến họ mất đi cơ hội việc làm quý giá này.
Nhìn những người vì 15 tinh tệ mà cẩn trọng từng ly từng tí, Thời Miên bỗng không còn thấy số tiền vài trăm triệu tinh tệ trong tài khoản của mình là nhỏ nữa.
Mỗi chai dung dịch dinh dưỡng giá 10 tinh tệ là có thể duy trì sự sống trong một ngày, vậy vài trăm triệu tinh tệ thì có thể giúp bao nhiêu người sống sót đây?
Thời Miên đỡ Chủ nhiệm Tôn đến nơi mát mẻ: "Mọi người đừng lo lắng, hãy nói rõ cho tôi biết lần này có bao nhiêu người đến."
Chủ nhiệm Tôn dẫn đầu, ông đã ghi chép trong quang não của mình: "Tổng cộng có 43 người đến. Trong đó có 25 nam giới từ 14 tuổi trở lên, 13 phụ nữ và 5 đứa trẻ."
"Chúng cháu không cần tiền, chỉ cần ăn no thôi ạ." Cô bé lấm lem bùn đất vội vàng bổ sung.
Các đứa trẻ khác cũng nắm tay nhau hoặc nắm áo nhau, đứng chung một chỗ và lo lắng nhìn Thời Miên.
Hầu hết là trẻ em lang thang gần đó, không thể đến bãi rác nhặt đồ nữa nên chỉ có thể chịu đói.
Chính Phương Tiểu Lạc, hay còn gọi là cô bé lấm lem bùn đất, đã nói với họ về dung dịch dinh dưỡng ở đây, nên họ mới mạnh dạn đến xin làm việc.
Thời Miên không có ý định đuổi những người này đi, cô đăm chiêu một lát rồi nói: "Trước hết hãy đăng ký lại đi, tôi có những công việc khác cho mọi người làm. Người lớn mỗi ngày 15 tinh tệ, trẻ em mỗi ngày 5 tinh tệ."
Khi nghe nói không đuổi họ đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có mấy đứa trẻ lập tức xịu mặt lại: "Vậy không phải hai ngày mới được uống một chai dinh dưỡng sao?"
Phương Tiểu Lạc vội kéo tay đứa trẻ kia lại: "Uống một chai hai ngày cũng được mà, chúng cháu nhỏ nên ăn không nhiều."
Những đứa trẻ khác cũng gật đầu nhanh chóng: " Đúng đúng, chúng cháu ăn không nhiều đâu ạ."
Chúng sợ rằng ngay cả 5 tinh tệ cũng không còn.
Thời Miên cảm thấy mình chưa nói rõ: "Ý chị là bao ăn, ngoài ra người lớn 15 tinh tệ, trẻ em 5 tinh tệ."
Mấy đứa trẻ lập tức mở tròn mắt kinh ngạc, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của những người lớn cũng nở nụ cười. Nếu hàng ngày được ăn no, lại có thêm 15 tinh tệ, thì tốt hơn nhiều so với việc họ phải nhặt rác.
Nhặt rác còn phải dựa vào may mắn, nếu xui xẻo thì có thể liên tục vài ngày không nhặt được gì, còn phải tranh giành với người khác. Nếu lại gặp phải tình trạng bị phong tỏa như thế này, thì họ càng lâm vào đường cùng.
Ngay lập tức có người nói: "Hiệu trưởng Thời, cô muốn chúng tôi làm gì thì cứ nói!"
Thời Miên không vội, cô nhớ lại dọc đường đi qua có rất nhiều tòa nhà hoang tàn đổ nát: "Mọi người có chỗ ở chứ?"
"Có, có." Mọi người vội vàng gật đầu: "Chủ nhiệm Tôn đã tìm phòng trong hai tòa nhà kia cho chúng tôi tạm trú."
Lúc này Thời Miên mới yên tâm. Vừa lúc vài học sinh cũng đã dọn đồ vào, cô tiến lại và kéo tấm vải đen phủ lên những nguồn tài nguyên mới: "Bây giờ chúng ta chia công việc, ai biết chăm sóc gà? Ai biết nuôi lợn?”
Quyển 1 -