Dù sao thì ngoại trừ Trình Nặc, những tin đồn này ở nơi khác cũng chẳng đáng giá.
Trình Nặc quả thực rất hứng thú: "Hôm nay sửa cái gì? Tôi giảm cho cô 20 tinh tệ."
Lần trước mở miệng là 30, lần này lại chỉ giảm được 20, không biết có phải cậu cảm thấy không đủ kịch tính, không đủ những biến động hay sao.
Thời Miên trầm ngâm một lát: " Tôi chưa nói hết đâu."
Cô cố gắng nhớ lại những "lời thoại giật gân" trước khi xuyên không: "Trong cuộc kiểm tra của Học Viện Quân Sự năm nay, bất ngờ xuất hiện một nhân vật bí ẩn, cậu có muốn biết danh tính của người đó không? Vì sao giải đấu trực tiếp lại trì hoãn, những bí mật nội bộ gây chấn động khiến người ta sửng sốt."
Cô bé nói với giọng điệu đều đều, không biểu lộ cảm xúc, nhưng may mắn là người nghe đủ nhiệt tình.
Dù Trình Nặc vẫn quay lưng về phía cửa, nhưng robot của cậu đã đổ một ly nước cho Thời Miên, có vẻ như chuẩn bị lắng nghe một lúc lâu.
Nhưng Thời Miên bất chợt đổi giọng: "Thôi kệ, tôi không kể nữa, tôi có rất nhiều chuyện để nói, nhưng tiếc là những thứ đó cậu không sửa được."
Những ai có lòng hiếu kỳ hẳn là ghét nhất hai điều: một là người khác kể chuyện dở dang. Động tác của Trình Nặc dừng lại, biểu tượng trên màn hình robot cũng trở nên nghiêm túc: "Cô nói trước xem nào."
"Dù gì cậu cũng không sửa được, mà ở đây cũng không có chỗ để đặt đồ nữa." Cô bé khẽ thở dài và đặt ly nước xuống: "Thôi thì tôi đi tìm người khác vậy, 20 tinh tệ vừa nãy cậu cứ ghi nợ cho lần sau nhé."
Thời Miên đếm trong đầu từ 3 tới 1 và đứng dậy định mở cửa, quả nhiên cửa không mở được.
Cô nghiêng chiếc đầu nhỏ, ra vẻ hoang mang.
Robot của Trình Nặc đã đi đến bên cạnh: "Cô để tôi xem thử, tôi không tin là tôi không sửa được."
"Cậu thật sự muốn xem sao?" Trên khuôn mặt nhỏ của Thời Miên hiện rõ vẻ do dự.
Nhưng nhìn lại cánh cửa, cô vẫn gật đầu: "Vậy thì cậu theo tôi này, đồ đạc hơi to một chút."
Cô dẫn robot đi xuống lầu, trèo qua bức tường và trở lại học viện, cho tới khi đến một khoảng trống lớn thì mới lấy hạt không gian ra.
Và trong giây tiếp theo, từ hạt không gian, vô số bộ phận cơ giáp, cánh tay máy, s.ú.n.g hạt nhân... đổ ập xuống đất.
Robot của Trình Nặc cố gắng xoay camera để bao quát cả đống đồ sộ như một ngọn núi nhỏ.
"Cô gọi đây là ' hơi to' ư?"
"Không đúng, những thứ này nhìn sao lại quen thế, đặc biệt là cánh tay màu vàng và cặp s.ú.n.g hạt nhân màu vàng kia..." Thấy robot như thể bị sốc, Thời Miên giơ tay lên: "Những thứ này đều là do những ' người hảo tâm' quyên tặng, nhưng tiếc là không ai biết sửa."
Robot của Trình Nặc: "..."
Thời Miên vuốt ve khẩu s.ú.n.g hạt nhân: "Nói đến đây, phía sau mấy thứ này còn ẩn chứa một câu chuyện..."
Nói tới đây cô lại dừng lại: "Đã xem qua rồi, nếu sửa không được thì tôi thu dọn chúng lại ngay đây."
"Cô cho tôi thử xem." Robot đã im lặng một hồi thì cuối cùng cũng lên tiếng đề nghị.
Đây chính là điều Thời Miên chờ đợi. Cô lập tức lấy ra bộ dụng cụ cơ giáp chuyên dụng từ thiết bị không gian cá nhân: “Được, dụng cụ tôi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, cậu cứ thoải mái sử dụng đi.”
Trình Nặc khẽ rù rì.
“Và đây nữa. Đây là sách nhập môn cho cơ giáp sư, sách nâng cao, và cả khóa học trực tuyến cho cơ giáp sư cấp cao...”
Trình Nặc khẽ nhíu mày ( không phải robot không có mày, chỉ là nó có thể hiển thị cảm xúc trên màn hình).
Thời Miên lấy ra một đống đồ từ chiếc túi không gian nhỏ, rồi cuối cùng hỏi: "Mấy ngày thì có thể sửa xong?"
Màn hình của Trình Nặc hoàn toàn trống rỗng, sau đó hiện lên: "Bảy ngày... không đúng, cô để tôi nghiên cứu trước đã."
Thời Miên tự động bỏ qua nửa câu sau: "Vậy bảy ngày nữa tôi sẽ quay lại."
Cô trao lại thiết bị không gian cho Trình Nặc, rồi chỉ vào khu vực lân cận: " Tôi dành riêng chỗ này cho cậu. Nếu cậu không có không gian làm việc nào khác, có thể đến đây sửa chữa. Lúc đó tôi sẽ cho người xây tường bao quanh, đảm bảo không ai làm phiền đến cậu."
Đi được một đoạn, Hệ thống trong đầu Thời Miên mới dám lên tiếng: [Ể, hình như cô chưa đưa tiền cho cậu ấy.]