Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 133

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vương Lạc vô thức nhận lấy, tiếp đó mọi người nghe cậu ấy lẩm bẩm: " Tôi đã nịnh Hiệu trưởng đến vậy, không biết ngài ấy có nương tay với tôi không, để tôi qua kỳ thi cuối kỳ. Cha tôi đánh người đau lắm."

Mọi người đều nhìn về phía cậu, bản thân Vương Lạc cũng bối rối: "Sao mình lại nói ra vậy?"

Rồi cậu ta lại nói thêm một câu: "Chết tiệt, Hiệu trưởng biết tôi cố ý nịnh nọt ngài ấy rồi, liệu ngài ấy có định dùng roi quất vào tôi không?"

Các học sinh khác cũng muốn biết câu trả lời cho vấn đề này, nên tất cả đều lùi lại một bước một cách im lặng. Chỉ trong chốc lát, chỉ còn lại mỗi Vương Lạc đứng một mình, nam sinh thường có nhiều ý tưởng quái dị này tiếp tục ngẩn ngơ nói nhảm: "Tại sao tôi lại nói ra nữa? Câm miệng! Câm miệng đi! Nếu để Hiệu trưởng biết cả lớp chúng ta chuẩn bị gian lận..."

Lập tức, tất cả những người đã lùi lại đều lao tới, người thì véo tay, người thì bịt miệng.

Vương Lạc vẫn tiếp tục nói, nhưng lời nói chỉ còn là tiếng ư ử.

Trong lúc hỗn loạn, pháp khí hình con bọ từ tay Vương Lạc rơi xuống, và được Tê Trác nhanh chóng bắt lấy.

Tê Trác tò mò nhìn vào con bọ: "Đây là cái gì? Đồ chơi à?"

Thời Miên chờ đợi một lúc, nhưng không nghe thấy tâm tư của anh.

Tê Trác xoay con bọ tới lui một lúc, rồi đặt con bọ lên vai Hồ Nhất Chu. Hồ Nhất Chu lập tức nói: "Vương Lạc cái thằng ngốc này! Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ nói là tôi chuẩn bị tranh thủ lúc ôn tập cuối kỳ để lén thử nghiệm s.ú.n.g máy hạng nặng mới thay trên cơ giáp."

Mọi người: ...

Hồ Nhất Chu: "..."

Tê Trác lại lấy con bọ về, vẫn không có tiếng nói nào vang lên.

Nếu không phải là đầu óc anh trống rỗng không nghĩ gì, thì chắc là anh biết cách kiểm soát suy nghĩ của mình.

Thời Miên nhìn Tê Trác thêm một lần nữa, rồi lấy lại con bọ và cho vào túi.

"Chuẩn bị gian lận tập thể phải không?" Thời Miên ngẩng mặt lên, quét mắt qua từng nam sinh cao lớn hơn mình: "Rất tốt, năm nay tôi sẽ giám thị, bao gồm cả môn học văn hóa và thi đấu thực chiến."

Ôi trời, thi đấu thực chiến!

Môn học này họ phải đối đầu với giáo viên, họ vừa mới nói sẽ gian lận, không lẽ hiệu trưởng muốn đánh c.h.ế.t họ sao?

Các học sinh đều âm thầm rơi lệ, không thốt nên lời. Sau đó, một tiếng nức nở khe khẽ vang lên, có người thực sự đã bật khóc.

Họ cứ ngỡ ai đó không kìm nén được cảm xúc, vội quay đầu nhìn lại. Không ngờ, người đó lại là Sa La. Cô gái tóc đỏ vừa nhìn vào quang não, vừa bước đi mà nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Một cảm giác ngỡ ngàng bao trùm mọi người. Thời Miên cũng bước tới, với vóc dáng nhỏ bé của mình, cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy có người hỏi, Sa La cúi đầu, bật khóc nức nở: "Tề Trác, Tề Trác đã chết!"

Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Tề Trác, trên trán ai cũng hiện lên vẻ khó hiểu.

Chính Tề Trác cũng cảm thấy bất lực: " Tôi biết tôi đẹp trai đến mức khiến người ta si mê, nhưng tôi vẫn chưa ' ra đi ' đâu, cô có thể đừng đau buồn như vậy được không?"

Sa La không để tâm đến lời anh, tiếp tục nói: " Tôi nói là Kỳ Độ của Học Viện Quân Sự Ngân Nguyệt đấy! Nam thần Kỳ Độ của tôi đã chết, hu hu hu..."

Cô khóc đến mức nói không rõ ràng. Cuối cùng, mọi người cũng hiểu ra, sắc mặt đồng loạt trở nên nghiêm trọng, cùng lúc mở quang não của mình.

Chỉ vừa mới đây, Giải đấu Học Viện Quân Sự Liên Minh cuối cùng đã đưa ra lời giải thích cho sự trì hoãn kéo dài suốt những ngày qua.

Đội của Học Viện Quân Sự Ngân Nguyệt, sau khi hoàn thành trận đấu thứ hai tại Đế Quốc Huy Quang, trên đường đến địa điểm thi đấu tiếp theo đã bị tập kích.

Kỳ Độ và một đồng đội khác đã phản ứng kịp thời, bảo vệ được phần lớn các bạn học. Tuy nhiên, một người trong số họ đã thiệt mạng, còn một người khác thì mất tích.

Đến nay vẫn không rõ tung tích của Kỳ Độ. Khi tìm thấy t.h.i t.h.ể đồng đội của cậu, người ta cũng phát hiện mảnh vỡ cơ giáp và nửa chiếc quang não của cậu ta.

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 133