Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 139

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lúc đó có người đã không kìm được mà thốt lên một tiếng: "Cái thứ to lớn đó, hiệu trưởng sao cất giữ nổi trong túi đeo lưng vậy?"

Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, khối đá đã nặng nề rơi xuống đất.

Dường như Thời Miên không hề cảm thấy mệt mỏi, cô nhẹ nhàng nhảy lên khối đá, và khẽ vỗ lên bề mặt.

Theo tiếng kiếm minh trầm hùng vang vọng, những gợn sóng vô hình lan tỏa ra. Tất cả học sinh chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo đi, và hàng vạn kiếm ảnh ảo ảnh hiện ra.

Giữa tầng mây mù giăng lối, một bóng hình lướt đi trên kiếm, tự tại phiêu diêu đến cực điểm.

Trong dòng thú triều cuộn sóng dữ dội, một người cầm kiếm đơn độc trấn giữ, bức tường bất khả xâm phạm.

Cuối cùng, theo vạt áo người đó tung bay, một kiếm c.h.é.m ra, kiếm phong xuyên thấu cả thiên địa.

Tất cả học sinh vô thức nhắm chặt mắt lại, nhưng ý kiếm sắc bén vẫn trực tiếp xuyên thẳng vào tâm trí, khiến cả linh hồn và thể xác họ chấn động dữ dội.

Tiếng gió rít gào bên tai không ngừng nhắc nhở họ rằng đây không phải giấc mơ, càng không phải hình ảnh mô phỏng mà chỉ cần nhắm mắt là có thể chối bỏ.

Những học sinh đứng gần cảm nhận được luồng kiếm phong vô hình lướt qua bên mình, dù không chạm thực nhưng vẫn đủ sắc bén khiến da thịt họ tê rát.

Trân Hàn vươn tay ra, cố gắng mở mắt nhìn.

Âm thanh vang dội dần lắng xuống, ý kiếm trên phiến đá lớn bắt đầu thu lại. Những ngọn cỏ nhỏ xung quanh bị thổi bay tơi bời, một số còn hằn rõ dấu vết bị vật nhọn cắt xé, minh chứng cho việc mọi chuyện vừa rồi không phải ảo giác.

Vô số điểm sáng li ti từ phiến đá khổng lồ và từ những chiếc lá cây đung đưa bay lên, hội tụ thành một dải ánh sáng kỳ ảo giữa không trung.

Trân Hàn ngẩng đầu lên, bóng dáng nhỏ bé ấy đã nhẹ nhàng nhảy xuống từ tảng đá. Thân hình cô như được một sức mạnh huyền bí nâng đỡ, chậm rãi mà duyên dáng.

Mái tóc xoăn của Thời Miên khẽ lay động trong làn gió đêm, giọng nói trầm tĩnh nhưng vẫn mang nét trẻ thơ của cô vang lên: "Làm theo quy tắc quá chậm rồi. Tôi chuẩn bị mở ra bàn tay vàng."

Cô đưa tay chỉ vào tảng đá phía sau: "Kỳ thi cuối cùng này, kiểm tra linh căn. Hay tôi nên hỏi thế này, các cậu đã từng nghe nói đến tu tiên chưa?"

Các cậu đã từng nghe nói đến tu tiên chưa?

Nếu là trước đây, hoặc là một người khác hỏi, có lẽ họ đã cười ồ lên và đáp rằng: "Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy à?"

Thế nhưng, những hình ảnh vừa rồi vẫn còn in đậm trong tâm trí, và trên mặt đất vẫn còn dấu vết của kiếm khí hoành hành, khiến tất cả đứng lặng tại chỗ, không ai kịp phản ứng.

Thời Miên cũng chẳng lấy làm lạ.

Phiến Trắc Linh Thạch mà cô mang theo này vốn thuộc về môn phái của cô, cao gần mười mét.

Đáng tiếc là môn phái của họ quá sùng bái chiến đấu, phiến đá này luôn bị vô số luồng kiếm khí tác động nên ngày càng nhỏ đi, và cũng bị nhuốm chút ý kiếm.

Sau này cô đã dùng một kiếm c.h.é.m đôi tảng đá, nên phải đền cho môn phái một cái mới. Thứ này cũng được cô thu vào không gian trữ vật cá nhân.

Nhưng cũng may mắn là thứ cô lấy ra được lại chính là phiến đá này, nếu là một Trắc Linh Thạch thông thường thì sẽ không có hiệu quả như vậy.

Thời Miên trực tiếp chỉ định một trong số họ: "Vũ Tráng Tráng, cậu đến trước."

Chính là cậu ta, người đã há hốc mồm kinh ngạc đến nỗi lá cây bay vào cũng chẳng hay biết.

Rõ ràng Vũ Tráng Tráng đang trong trạng thái choáng váng, cậu ta máy móc đáp lại một tiếng, rồi bước lên phía trước, tay chân lóng ngóng trèo lên Trắc Linh Thạch.

Khi leo lên phần đỉnh đá đã bị chặt phẳng, cậu mới giật mình nhớ ra mà hỏi: "Em phải làm thế nào để thử ạ?"

Thời Miên hơi bất ngờ: "Cậu đặt tay lên Trắc Linh Thạch, tĩnh tâm và tập trung lại, cảm nhận linh khí xung quanh." Vũ Tráng Tráng khẽ " vâng" một tiếng, tìm mãi không thấy điểm tựa tốt để dùng sức, liền nhấc m.ô.n.g lên và thực hiện động tác nằm rạp mình sát đất.

Vũ Tráng Tráng giữ tư thế thành kính đó một giây, hai giây...

Mười mấy giây sau, bên trong Trắc Linh Thạch bắt đầu phát ra ánh sáng xanh nhạt, tiếp đến là màu đỏ và vàng.

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 139