Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 150

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Không sao, em nhanh nhẹn lắm, vẫn còn thời gian để tuyên bố thua cuộc."

Vương Lạc vẫn cười, nhưng Thời Miên biết rõ rằng cô có thể nhận thấy cậu ấy đang rất căng thẳng.

Lúc này, thông báo từ hội trường yêu cầu Vương Lạc chuẩn bị lên sân đấu.

Cậu đứng dậy trong ánh mắt lo lắng của những người bạn học. Cánh cửa phòng nghỉ gần đó mở ra, hai bóng dáng cao lớn bước ra.

Khi ba ánh mắt chạm nhau, người đàn ông – anh trai của Duy Ngã Độc Tôn, với hình xăm nổi bật trên cánh tay – cong môi nở một nụ cười tràn đầy ác ý.

"Người sắp ra sân tiếp theo là tuyển thủ trẻ vừa mới thách đấu thành công vị trí cuối cùng tại sân đấu trung cấp ngày hôm nay - Tiền Đồ Sáng Lạn, cùng với tuyển thủ giàu kinh nghiệm, người đã giữ vững vị trí cuối bảng tại sân đấu cao cấp suốt 981 ngày - Thiên Hạ Bá Đạo!”

Khi giới thiệu hai tuyển thủ, trong đó có một cái tên vô cùng nổi tiếng, giọng nói của người dẫn chương trình đã thổi bùng bầu không khí cuồng nhiệt lên gấp bội.

Cô ấy lập tức trình bày những thành tích lẫy lừng của Thiên Hạ Bá Đạo qua các mùa giải, nhanh chóng đốt cháy sự phấn khích trong khu vực khán giả.

"Ôi chao, Thiên Hạ Bá Đạo đó sao! Tại sao gã lại bị giáng xuống sân đấu cấp Trung thế này?"

"Mặc kệ lý do gã bị giáng cấp, được chiêm ngưỡng một trận đấu đẳng cấp cao ngay tại võ đài cấp Trung này đã là quá hời!"

"Sao lại là Thiên Hạ Bá Đạo chứ? Tôi vừa xem trận của Tiên Đồ Sáng Lạn, cậu ta trông cũng khá đẹp trai..."

Tại đấu trường tàn khốc này, đám đông đến để tìm kiếm những cảm giác kích thích tột độ. Phong cách chiến đấu m.á.u lạnh và bạo lực của Thiên Hạ Bá Đạo có kẻ căm ghét, cũng có người cuồng si.

Hai bên còn chưa kịp bước lên võ đài, khu vực khán giả đã vang lên tiếng hô vang tên Thiên Hạ Bá Đạo. Từng đợt sóng âm vang dội, như thủy triều dâng, nhấn chìm mọi tiếng nói khác.

Thiên Hạ Bá Đạo rõ ràng vô cùng thích thú với sự chú ý này, gã bước ra võ đài, nụ cười kiêu ngạo không hề tắt trên môi.

Ngược lại, nhóm người ủng hộ Vương Lạc lại thưa thớt đến đáng thương. Một số người lắc đầu tiếc nuối, thậm chí có kẻ còn hùa theo tiếng la ó chế giễu.

Thế nhưng Vương Lạc vẫn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.

Những lời bàn tán, chế nhạo, thậm chí là sỉ nhục đã bám riết lấy cậu từ thuở nhỏ. Cha cậu, Vương Đại Xuyên, bị thương trong cuộc xâm lược của người biến dị lần thứ hai, để lại một thân hình còng lưng gầy yếu. Còn cậu, một đứa trẻ mồ côi không ai đoái hoài, lớn lên trong vòng vây của những kẻ bắt nạt.

Cậu hiểu rõ mình không thể thắng được đối thủ, cũng không có ý định cố chấp đối đầu. Khi trọng tài vừa ra hiệu lệnh bắt đầu, cậu đã lập tức giơ tay ra hiệu nhận thua.

Nhưng Thiên Hạ Bá Đạo còn nhanh hơn một bước. Tay Vương Lạc vừa mới giơ lên được nửa chừng, bàn tay tàn bạo của gã đã vụt tới.

Vương Lạc chỉ có thể nghiêng người ra sau, vừa vặn tránh được cú đánh hiểm hóc đó.

Tuy nhiên, Thiên Hạ Bá Đạo rõ ràng chưa dùng hết sức. Bàn tay gã nhanh chóng thu về, đổi hướng, túm lấy cổ áo Vương Lạc kéo giật lại, và cánh tay còn lại vung lên.

"Bốp!"

Vương Lạc bị giáng một phát tát như trời giáng. Khuôn mặt trắng nõn của cậu lập tức sưng vù, khóe miệng rỉ ra dòng m.á.u tươi.

Tiếng hoan hô bùng nổ khắp khu vực khán giả, khiến Hồ Nhất Châu không nhịn được mà buông lời chửi rủa: "Không phải nó bảo lên sàn là nhận thua ngay lập tức sao?!"

Trân Hàn dán chặt mắt vào võ đài, hai tay siết thành nắm đấm.

Chỉ có Thời Miên vẫn giữ giọng điệu bình thản, như thường lệ. Cô nói: "Nếu cảm thấy phẫn nộ, vậy hãy tu luyện cho thật tốt, tự tay đoạt lại những gì thuộc về mình."

Ngay khi lời Thời Miên vừa dứt, Vương Lạc đã phản ứng cực nhanh, cậu dứt khoát ấn vào một điểm áp lực thần kinh trên cánh tay đang ghì chặt mình.

"Đây chẳng phải là đòn mà hiệu trưởng đã dùng trong kỳ thi cuối kỳ sao?"

Hồ Nhất Châu khẽ "ồ" một tiếng. Quả nhiên, Thiên Hạ Bá Đạo cảm thấy cánh tay mình tê dại, gã vô thức nới lỏng lực đạo.

Vương Lạc lập tức lợi dụng cơ hội đó, cúi người lách tránh đòn tiếp theo, cố gắng tạo khoảng cách với gã. "Chỉ với cái tốc độ rùa bò này thôi sao?!"

Thiên Hạ Bá Đạo cười khẩy, gã túm lấy cổ áo phía sau Vương Lạc, kéo giật về phía trước và giáng thêm một cái tát chát chúa.

Trước đây, khi Vương Lạc đối đầu với kẻ có hình xăm trên tay, cậu luôn tìm kiếm cơ hội phản công trong lúc né tránh. Nhưng giờ đây, Thiên Hạ Bá Đạo lại trêu đùa Vương Lạc, hoàn toàn như một thợ săn đùa giỡn con mồi.

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 150