Cậu quay người đi định tiếp tục đăng ký thách đấu, nhưng Thời Miên đã gọi lại: “ Tôi nhớ cha cậu là một chuyên gia xây dựng, nên tôi bảo Trần Hàn nói với ông ấy là học viện muốn mời ông ấy giúp đỡ xây dựng trang trại chăn nuôi. Cậu hãy xử lý vết thương trước, rồi trở về sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa đã.”
Vương Lạc mới nhớ ra và vỗ lên trán: "Thế thì em còn phải kiếm một sợi dây đỏ nữa."
Thời Miên tỏ vẻ không hiểu.
Vương Lạc cười khổ nói: "Cái mặt dây chuyền mà Thiên Hạ Bá Đạo cướp đi, có thể là của người nhà để lại cho em. Khi cha em nhặt được em đã có nó. Ông ấy xem trọng nó vô cùng, nếu không thấy thì chắc chắn sẽ tra hỏi. Hồi nhỏ em từng làm mất một lần, ông ấy đã cùng em tìm kiếm suốt hơn nửa đêm."
Thực ra Vương Lạc biết cha mình đang nghĩ gì. Vương Đại Xuyên luôn cảm thấy mình đã già yếu, sức khỏe lại không tốt, không thể ở bên cạnh con trai mình được lâu nữa.
Nếu một ngày ông qua đời và con trai có thể tìm lại được người nhà, thì ít ra cũng sẽ không đơn độc.
May mắn thay, Trần Hàn và Vương Lạc từ nhỏ đã chơi thân nhau, Vương Đại Xuyên không mấy nghi ngờ nên đã đi theo Trần Hàn đến trường.
"Cháu khẳng định là được bao ăn ở, lại còn nhận 30 tinh tệ mỗi ngày ư?" Vương Đại Xuyên kiên quyết tự mình mang theo dụng cụ, vóc dáng còng xuống của ông càng lộ rõ vẻ nhỏ bé khi bị chiếc hộp dụng cụ kim loại nặng trịch đè lên.
Trần Hàn đã nhận được chỉ thị của Thời Miên từ sớm, cậu nghe vậy liền gật đầu nói: "Hiệu trưởng nói đội ngũ nhân sự ở đây còn non kinh nghiệm, cần một chuyên gia có tay nghề để dẫn dắt."
"Không phải vì Vương Lạc mà quan tâm chú sao?"
"Không phải ạ."
Đương nhiên Hiệu trưởng không phải chỉ để quan tâm ông, mà còn để bảo vệ ông. Thực tế thì học viện cũng đúng là cần một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Trần Hàn cảm thấy mình không hề nói dối, Vương Đại Xuyên cũng không nhận ra điều gì khác thường nên yên tâm nhận việc: "Thế thì công việc này quả thực rất hợp với chú."
Khi Vương Lạc đến học viện, Vương Đại Xuyên đã nói chuyện với người quản lý nội vụ là Tôn Trường Không.
Cả hai người đều không còn trẻ, mỗi người một tách trà kỷ tử, nhiệt tình thảo luận về bản vẽ, chẳng ai rảnh để ý đến cậu.
Vương Lạc thở phào nhẹ nhõm và tươi rói bước đến: "Ồ, vị lão gia nào đây mà tinh thần trông phơi phới thế nhỉ?"
Ở một diễn biến khác, Thời Miên đã chi tiền mua toàn bộ dữ liệu video về các kỳ Săn Thú trước đó để phân tích.
Khi điểm số ở sân đấu trung cấp của cô trên 10 điểm, quyền truy cập của cô trên nền tảng thông tin nội bộ của đấu trường ngầm đã được nâng cấp. Cô có thể xem được nhiều thông tin mà trước đây không thể. Chỉ là giá cả quá đắt, ngốn của cô hàng chục ngàn tinh tệ.
Một mặt nguyền rủa Thất Hợp Bang là lũ gian thương, nhưng một mặt lại ra lệnh hệ thống sắp xếp thông tin cho mình.
Sự kiện Săn Thú được Thất Hợp Bang tổ chức định kỳ, bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi chúng chiếm đóng Hành tinh Phan Đạt. Mỗi năm một lần, đến nay đã tổ chức được sáu lần.
Mỗi năm, top 100 của sân đấu cao cấp và trung cấp sẽ được đưa đến một địa điểm lạ để tham gia cuộc chiến sinh tồn kéo dài hai ngày. Sau đó, dựa vào điểm số để sắp xếp lại toàn bộ thành viên của cả hai sân đấu.
Về quy tắc cụ thể, nó có nhiều điểm tương đồng với thể loại trò chơi Battle Royale mà Thời Miên từng biết trước khi xuyên không.
Game Battle Royale là một thể loại game hành động nhiều người chơi, trong đó người chơi phải chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn một người hoặc một đội còn sống sót.
Khi săn thú bắt đầu, 200 tuyển thủ sẽ được ngẫu nhiên triển khai đến các khu vực được chỉ định.
Mỗi khu vực không chỉ ẩn chứa những đối thủ nguy hiểm mà còn có vô số sinh vật biến dị.
Việc tiêu diệt các sinh vật biến dị sẽ mang lại điểm số, còn nếu loại bỏ đối thủ bằng cách đoạt lấy chip tích điểm của họ, bạn sẽ nhận được một nửa số điểm mà họ đang sở hữu.
Sau ba giờ diễn ra vào buổi chiều ngày đầu tiên, bản đồ sẽ kích hoạt một khu vực an toàn được định vị ngẫu nhiên.
Khu vực an toàn sẽ không có bất kỳ sinh vật biến dị nào, và mọi hành vi tấn công đều bị nghiêm cấm. Mọi người có thể ở đây qua đêm, chờ đến ngày hôm sau tiếp tục cuộc thi đấu.
Quyển 1 -