Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 162

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lo lắng "bàn tay vàng" của mình thực sự bị bắt, trước khi đi cô còn kiểm tra lại dây thừng: "Những người này đều không phải người tốt, em đừng có thả họ ra."

Thời Miên không nói gì mà gật đầu. Sau khi Chị Đại đã đi xa, cô lấy thẻ tích điểm từ ba người đó.

"Ít vậy sao?"

Cô nhìn vào con số trên thẻ, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Ba người đàn ông vẫn im lặng.

Sức mạnh của họ vốn dã không mạnh, điểm số ít cũng là điều bình thường. Nếu không phải vì không cạnh tranh nổi với những người khác, thì ai lại nảy sinh ý định bắt giữ cô bé yếu ớt này chứ?

Thời Miên dường như cũng đoán được điều đó: " Tôi là người luôn thuyết phục người khác bằng lý lẽ, có thể cho các người hai lựa chọn. Hoặc là bị loại ngay bây giờ, hoặc là trả tiền chuộc điểm của mình. Một điểm 90 ngàn tinh tệ, các người chọn đi."

Một tinh thú cấp thấp đáng giá 1 điểm, trung cấp 2 điểm. Theo giá của Thời Miên, cô bán tin tức thực sự là 1 điểm 10 ngàn tinh tệ.

Giờ đây, đối với những người bị bắt giữ, cái giá đột nhiên tăng lên. Người đàn ông trung niên có cái răng gãy càng cảm thấy đau lòng: "Có thể rẻ hơn một chút được không?”

Ông ta không phải là người chủ động gây chuyện, cũng không quan tâm đến sĩ diện như gã thanh niên tóc vuốt keo kia. Ông ta coi việc chi tiền để tránh rắc rối là một lựa chọn không tồi.

Nghe vậy, cô bé thật sự suy nghĩ một chút: "Giá cả có thể thương lượng."

Có vẻ không khó giao tiếp như tưởng tượng...

Người đàn ông trung niên có cái răng gãy vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói trẻ con kia lại vang lên: "Thế này nhé, tôi thả ông xuống. Ông đánh thắng tôi một trận, tôi giảm cho ông 10 ngàn tinh tệ mỗi điểm. Nhưng nếu ông thua, mỗi trận thua cộng thêm 10 ngàn tinh tệ."

Người đàn ông có cái răng gãy: "...Không cần, giá này rất hợp lý, tôi trả." Vì thế, người đàn ông trung niên có cái răng gãy là người đầu tiên được thả xuống.

Ông ta có tổng cộng 17 điểm, bị loại sẽ mất một nửa, tức là cần chuộc lại 8.5 điểm.

Ông ta thực sự sợ Thời Miên trực tiếp làm tròn lên, liền vội vàng trả 450 ngàn tinh tệ cho cô, lấy lại thẻ tích điểm rồi bỏ đi.

Kiểu kiếm tiền này còn nhanh hơn cả việc bán tin tức. Thời Miên liền vẫy tay chào ông ta: "Hẹn gặp lại lần sau."

Còn có lần sau ư?

Người đàn ông trung niên có cái răng gãy suýt nữa thì trượt chân vì vấp phải cành khô, ông ta vội vàng chạy thục mạng.

Sau khi tiễn biệt "con cừu béo" đầu tiên, Thời Miên quay sang nhìn người thanh niên tóc vuốt keo.

Gã này rõ ràng rất chú trọng hình ảnh, dùng đến nửa chai keo để vuốt tóc. Bị treo lủng lẳng trên cây với mái tóc rối bù như tổ chim quả là một sự sỉ nhục lớn đối với gã.

Anh ta nghe xong không chút do dự: "Bị loại thì bị loại, nói nhảm làm gì."

Thời Miên cũng không ngạc nhiên: "Như tôi đã nói, tôi luôn thuyết phục người khác bằng lý lẽ, có thể cho anh một cơ hội chọn lựa khác."

"Không chuộc!"

Gã thanh niên tóc vuốt keo rất có lòng tự trọng, và ngay sau đó, một cú đ.ấ.m giáng mạnh vào bụng gã.

Đôi mắt to tròn của cô bé vô tội chớp chớp: " Tôi bảo anh chọn lại đấy."

Không biết là vì đau hay bị cô bé vô sỉ, bạo lực này làm cho khiếp sợ, mà gã thanh niên tóc vuốt keo một lúc lâu vẫn không thể nói nên lời.

"Chưa quyết định được à?"

Nắm đ.ấ.m nhỏ nhắn, không chút do dự, lại giáng thêm một cú nữa vào đối thủ.

Gã thanh niên tóc vuốt keo đau đến co rúm mặt mày, nghiến răng: "Được rồi! Tôi chuộc! Chuộc là được chứ gì?!"

"Nếu đã nói sớm thì chẳng phải xong rồi sao, việc gì phải để tôi tốn công giảng giải."

Cô bé không biểu cảm thu lại nắm đấm, khẽ đẩy gã ta khỏi thân cây. "Tổng cộng 400.000 tinh tệ. Cảm ơn đã ủng hộ, hy vọng quý khách quay lại."

Gã thanh niên tóc vuốt keo:

Vẻ mặt tái mét, gã ta vừa thanh toán xong liền lao thẳng về phía con suối gần đó, có lẽ để cố gắng chỉnh sửa lại mái tóc oai phong lẫm liệt đã bị phá tan tành.

Thời Miên lại quay sang nhìn gã gầy.

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 162