Thiên Hạ Bá Đạo phát ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn từ trong cổ họng, cơ bắp căng cứng đang run rẩy từng hồi.
Vương Lạc trông có vẻ hiền lành, nhưng thực chất lại rất thù dai. Trân Hàn hơi bất lực: "Cậu hỏi xem đồ đạc của cậu ở đâu."
Vương Lạc cố định lại quai hàm cho đối phương, thô bạo đến mức khiến toàn bộ cơ thể Thiên Hạ Bá Đạo co giật vì đau đớn.
Giọng nói của hắn gần như rít ra từ kẽ răng: "Tao không mang theo."
Điều này thì rắc rối rồi. Nếu lần này không lấy lại được, thì một khi hắn ta trở về chắc chắn sẽ tìm cách trả thù. Trân Hàn nhíu mày, còn Vương Lạc thì lại mỉm cười: "Người này tự cao tự đại lắm. Nếu không thì làm sao biết mình muốn phục kích mà vẫn dám đi theo? Hắn ta không bao giờ nghĩ mình có thể thua, vậy thì làm sao lại không mang theo đồ đạc? Chắc chắn đã cố tình lưu lại một đường."
Vương Lạc sờ soạng trong túi của Thiên Hạ Bá Đạo, quả nhiên tìm thấy mặt dây chuyền và quang não của mình.
Cậu cũng tước lấy quang não của Thiên Hạ Bá Đạo: "Mày tốt nhất đừng có ý đồ xấu. Mày dám làm ngày mồng Một, thì tao dám làm ngày Rằm."
Cậu còn lấy đi thẻ tích điểm của đối phương: "Ngày mai tao sẽ quét. Mày tự lo cho bản thân đi." Nếu không quét thẻ, sẽ không được coi là bị loại và không bị đưa ra khỏi khu săn thú.
Cuối cùng, Vương Lạc không phải là kẻ hoàn toàn tàn nhẫn. Cậu chỉ bỏ mặc hắn ta lại đó mà không làm hắn bị thương nặng thêm, và ném hắn vào lãnh địa của tinh thú.
"Chúng ta mang thẻ tích điểm về cho hiệu trưởng." Cậu ôm vai Trân Hàn và thì thầm vào tai bạn thân: "Mình thấy ngài ấy đã vào top mười rồi. Không biết có thể lấy được danh hiệu 'Vua Cống Hiến' không. Cậu nghĩ hiệu trưởng nhìn thấy mình thì có khen mình không?"
Vương Lạc không còn vẻ lạnh lùng và hung hãn lúc trước, mà giờ đây tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Thiên Hạ Bá Đạo không nói một lời, nhìn hai người rời đi. Hắn nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Hắn ta chịu đựng cơn đau dữ dội, bàn tay run rẩy lấy ra một ống dung dịch từ trong túi.
Đây là thứ mà hắn đã chuẩn bị cho trận hỗn chiến ngày mai, nhưng bây giờ không thể quan tâm đến điều đó nữa. Hắn quyết tâm phải g.i.ế.c c.h.ế.t hai thằng nhóc này trước đã.
Người đàn ông cắn răng cố gắng nâng tay lên, nhưng bất thành. Thế là hắn đành kẹp ống dung dịch giữa hai chân và dùng răng để cắn.
Đầu chưa kịp chạm đến, thì một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã nhanh chóng tước lấy ống dung dịch.
Thiên Hạ Bá Đạo mở to mắt nhìn, phát hiện đó là một cô bé tóc xoăn có khuôn mặt xinh đẹp, có vẻ còn đi cùng hai thằng nhóc kia.
Vẻ mặt cô bé không chút cảm xúc, mà thản nhiên nối lại hai cánh tay cho hắn: "Đứng dậy. Tôi không đánh người tàn phế."
Thiên Hạ Bá Đạo bị chọc cười: "Thật tưởng bở..."
"Bốp!"
Cô bé vung tay tát mạnh một cái: "Đánh nhỏ rồi đến lớn, anh tưởng chỉ có 'em trai anh ' mới có chỗ dựa à?"
"Mày..."
"Bốp" một cái nữa: "Nếu không phải để lại cho họ luyện tập, thì tôi đã xử lý anh từ lâu rồi."
Khi Thời Miên bắt đầu tấn công, dù Thiên Hạ Bá Đạo có chống đỡ cả tay cả chân thì cũng hoàn toàn không có khả năng phòng thủ. Rất nhanh, hắn lại bị cô bé đè xuống dưới chân.
Thiên Hạ Bá Đạo chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị Vương Lạc đánh bại, và càng không nghĩ tới một cô bé lại có thể áp đảo hoàn toàn mình, không cho hắn có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Người đàn ông với khuôn mặt bầm dập, nằm trên đất một lúc lâu thì mới nhớ ra một điều quan trọng – thuốc của hắn đâu?
Thuốc đang nằm gọn trong tay Thời Miên.
Thời Miên còn chưa kịp tiếp cận thì cô đã phát hiện ra điều bất thường.
Tuy chất lỏng trong ống nghiệm có vẻ ngoài và bao bì giống hệt dịch dinh dưỡng thông thường, nhưng lại tỏa ra một luồng năng lượng cuồng bạo quen thuộc.
Đây tuyệt nhiên không phải thứ dịch dinh dưỡng thông thường.
Nguồn năng lượng chứa bên trong còn cường đại hơn nhiều lần so với Dược gen Báo Gấm mà tên con trai giả kia từng sử dụng.
Quyển 1 -