Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 174

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Những kiếm tu mà cậu từng nhìn thấy trên Trắc Linh Thạch, hoặc là phong thái tiêu sái ung dung, hoặc là khí chất lạnh lùng siêu phàm, hoặc là mang khí thế sắc bén đến vô địch...

Huyết Mạch Hồng đang đứng xem trận chiến cũng không khỏi thốt lên cảm thán: "Kiếm thuật thật sự đáng sợ!"

Nói xong, cô ta lại xé một miếng mặt nạ phục hồi đắp lên mặt.

Trận chiến còn chưa kết thúc mà đã bắt đầu dưỡng da trong lúc chiến đấu ư? Cô ta tin tưởng 'Bé Lùn Bạo Lực' đến mức đó sao?

Mọi người đồng loạt câm nín.

Khi ánh đèn pha của phi thuyền rọi sáng bầu trời, đó cũng là lúc Thời Miên kết liễu bằng nhát kiếm cuối cùng.

Phan Hướng Lộ co giật kịch liệt vài hồi, rồi thân thể nặng nề đổ rầm xuống đất, tiếng va đập khô khốc khiến khối đá đè nặng trong lồng n.g.ự.c của mọi người cuối cùng cũng được giải tỏa.

"Xong... xong rồi sao???"

" Tôi còn tưởng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng tại đây..."

Sau khi thoát khỏi hiểm nguy, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô gái nhỏ đang đứng giữa tâm điểm, tâm trạng của họ phức tạp khôn tả, đặc biệt là những người từng bị cướp bóc.

Họ biết Thời Miên mạnh, nhưng không ngờ cô lại mạnh đến nhường này. Huyết Mạch Hồng đó, một trong những cao thủ hàng đầu của đấu trường hạng ưu, ngay cả cô ta cũng phải bó tay, vậy mà lại bị Bé Lùn Bạo Lực giải quyết dễ dàng như vậy sao?

Tuy nhiên, Thời Miên đang bị mọi người nhìn chằm chằm lúc này, cũng chẳng hề thoải mái chút nào.

Cả người cô đau đớn dữ dội, như thể toàn bộ linh khí trong các kinh mạch đều bị rút cạn. Cô lảo đảo vài bước, vội vàng cắm chiếc ô giấy xuống mặt đất để không bị ngã.

Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt sáng rực của Chị Đại Xã Hội đang nhìn cô, dường như muốn nói điều gì đó.

Thời Miên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt cô lập tức trở nên lạnh lẽo và nói: "Im lặng!" Chị Đại Xã Hội nghẹn lời, nhưng ánh mắt kiên định vẫn không hề lay chuyển. Chiếc phi thuyền đã hạ thấp độ cao, cửa khoang mở ra, từ bên trong nhảy xuống những thành viên của Thất Hợp Bang đeo mũ giáp chiến đấu, trang bị tận răng, và lập tức kiểm soát toàn bộ khu vực.

Mặc dù nhiều người đã hoàn toàn yên tâm, nhưng Thời Miên lại siết chặt chuôi ô giấy, không hề bộc lộ cảm xúc mà lặng lẽ đứng trước nhóm Vương Lạc.

Cô không tin tưởng bọn họ.

Một sự việc lớn như vậy mà không một ai đến xử lý, cuộc gọi khẩn cấp cũng không thể liên lạc được, điều đó chỉ có thể chứng tỏ nội bộ Thất Hợp Bang cũng đang có vấn đề.

Nếu những người này cùng phe với kẻ gây ra tình trạng hỗn loạn, mà họ lại có vũ khí hỏa lực trong tay...

Mặt đất hoang tàn, đá vụn văng tứ tung, m.á.u và chi chít thi thể, ít nhất cũng hơn hai mươi người.

Dù biết bên trong có chuyện, nhưng những người đến đây cũng không ngờ rằng không có hỏa khí hạng nặng mà vẫn có thể gây ra một cuộc hỗn loạn quy mô lớn đến vậy.

Một nhóm người nhanh chóng chia thành nhiều đội: người thì đi kiểm tra xác chết, người thì đi cứu chữa người bị thương, người thì đi tìm hiểu tình hình hiện tại.

Thời Miên đến muộn và không rõ nguyên nhân, nên cô giữ im lặng đứng một bên.

Lúc đầu, vị chỉ huy cũng không chú ý đến cô, nhưng sau khi nghe xong diễn biến sự việc, anh ta mới bất ngờ nhìn sang cô. Anh liền sai người đưa hai t.h.i t.h.ể đến.

Thi thể chỉ có một vết thương duy nhất nơi cổ họng, dấu vết của một vật sắc bén đ.â.m xuyên, vùng da thịt quanh đó cứng như thép.

Nhìn lại Huyết Mạch Hồng, cánh tay bị gãy của cô ta giờ đã hồi phục nhưng sắc môi vẫn còn nhợt nhạt.

Vị chỉ huy không khỏi đưa mắt nhìn Thời Miên thêm lần nữa. Anh ta vẫy tay, bốn thành viên chuẩn bị đưa hai t.h.i t.h.ể đi.

Tuy nhiên, Thời Miên gọi họ lại: "Chờ một chút, tín hiệu đã khôi phục chưa? Tôi muốn nói chuyện với Thất ca của các anh."

"Chuyện gì?" Vị chỉ huy nhìn cô qua lớp mũ giáp chiến đấu, giọng điệu không đổi nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Lúc này, một thành viên của Thất Hợp Bang tiến lên, thì thầm vào tai anh ta: " Tôi từng gặp người này, cô ấy chính là..."

Vị chỉ huy nghe xong, mới lấy ra một thiết bị liên lạc nội bộ, báo cáo tình hình rồi đưa cho Thời Miên.

"Có chuyện gì, nói đi."

Từ bên trong thiết bị liên lạc truyền đến giọng nói quen thuộc, đầy vẻ lười nhác.

-

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 174