Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 179

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Anh đi ban hành thông báo đi, vụ này cần một lời giải thích công khai." Thất ca liền phân phó cho Lão Đao làm việc.

Nhưng anh suy nghĩ lại rồi nói thêm: "Tìm người chế tạo một chiếc xẻng đa năng tốt nhất cho cô bé kia. À, trong bang của chúng ta có ai biết thiết kế hệ thống thủy lợi hay ao nuôi cá tự động không?”

Lão Đao: ...

Thất ca không phải đang đùa đấy chứ? Sao lại thực sự chuẩn bị đào ao cá cho cô bé đó?

Vừa nghĩ xong, Thất ca đã tiếp tục nói: "Chỉ một ao cá thì có vẻ hơi nhỏ nhặt, nên chuẩn bị thêm một món quà lớn hơn cho cô ấy nữa đi."

Lão Đao: ... Lão Đao cảm thấy ông chủ nhà mình có vẻ... khá vui khi bị lợi dụng.

Ông chủ ơi tỉnh lại đi! Đây không phải trò chơi đầu tư nuôi dưỡng một cô gái, và cô bé ấy cũng không hề dễ thương chút nào cả...

Tại nhà ăn ở khu vực nghỉ dưỡng của sân đấu cao cấp.

Vương Lạc và Trân Hàn vừa đến đã nghe thấy lời của Thời Miên, không khỏi dừng bước: "Cô ấy cũng là học sinh của học viện chúng ta sao?"

Vương Lạc đã đến Lâm Tượng hai năm, hoàn toàn không nhớ học viện có học sinh như vậy.

Nhưng thật ra bình thường Trân Hàn khá nghiêm túc: "Khi khai giảng, chủ nhiệm Tôn đã điểm danh, đúng là có một người chưa từng có mặt."

"Vậy cô ấy đây là đ.â.m đầu vào điểm nóng của học viện à? Thật là dũng cảm!"

Vương Lạc khẽ tặc lưỡi và đứng yên tại chỗ không tiến lại gần, nhưng cô gái tóc xoăn tự nhiên kia còn dũng cảm hơn cả suy nghĩ của cậu.

"Cũng không hẳn." Cô gái tóc xoăn không chỉ thừa nhận mà còn tự hào: "Bình thường nhân vật chính ngồi ở hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ, đi học muộn, về sớm và ngủ gật. Tôi còn hơn hẳn, năm năm không hề đặt chân đến lớp. Ở thời kỳ cổ Địa Cầu có một triết gia tên là Einstein, không phải đã nói, 'Học viện chỉ có thể đào tạo ra nhân tài, không thể tạo ra thiên tài' sao."

"Cô ấy không sợ c.h.ế.t sao?" Vương Lạc cực kỳ kinh ngạc.

Một nam tuyển thủ cánh tay được băng bó không xa còn kinh ngạc hơn: "Einstein không phải là nghệ sĩ sao? Làm sao lại thành triết gia rồi?"

Hai người nhìn nhau, Vương Lạc kéo Trân Hàn đi xa hơn một chút: "Chết tiệt, tôi thấy hiệu trưởng cười rồi. Ngài ấy mà cười thì chắc chắn có người gặp vận rủi, chúng ta đừng lại gần, kẻo bị cuốn vào rắc rối."

Đúng lúc họ đi ngang qua bàn của tuyển thủ kia, người đó cười chào họ: "Nếu không có chỗ ngồi thì có thể ngồi ở đây."

Đây đều là những người họ đã cứu ngày hôm qua. Một tháng trước, hai người họ còn là những kẻ đội sổ ở sân đấu sơ cấp, bị mọi người chế giễu chỉ biết đứng chịu đòn. Bây giờ, ngay cả khi đối mặt với các tuyển thủ cấp trung hay cao cấp, họ cũng nhận được thiện cảm.

Hai người vui vẻ ngồi xuống, vừa lúc nghe thấy một giọng nói trẻ con hỏi lại, đầy vẻ ngạc nhiên: "Năm năm ư?"

Hôm nay Thời Miên mặc quân yếm, mái tóc xoăn tự nhiên xõa tung, hai chân nhỏ lơ lửng giữa không trung, đang rất chăm chú ăn bánh ngọt.

Ai mà ngờ được cô bé này lại hung hãn đến vậy trong cuộc săn hôm qua?

Cô gái tóc xoăn lại càng không thể ngờ được, ở học viện, cô bé này cũng hung hãn chẳng kém: " Đúng vậy, năm 13 tuổi, tôi đã bộc lộ thiên phú và khí chất phi phàm."

Thời Miên ngầm hiểu: Lúc 13 tuổi, cô nàng đã bắt đầu mắc bệnh ảo tưởng tuổi dậy thì.

Cô gái tóc xoăn tiếp tục nói: "Cây cao ngọn gió, cha tôi chỉ muốn tôi đến học viện vài năm để... để..."

"Che giấu tài năng."

Có lẽ phụ thân cô nàng hy vọng cái 'bệnh tuổi dậy thì' ấy có thể chữa khỏi, nên mới không ngần ngại chi trả khoản học phí khổng lồ mỗi năm. Đúng là tình phụ tử thâm sâu như biển cả.

" Đúng, đúng, chính là che giấu tài năng." Cô gái tóc xoăn cảm thán nói: "Quả không hổ danh đàn em tôi chọn, cậu quả nhiên hiểu tôi." Vương Lạc không còn muốn chứng kiến nữa. Cậu thầm nghĩ: Hôm qua lúc cứu người, sao không thấy cô ta ngốc nghếch đến mức này?

Ngay sau đó, Vương Lạc thấy Thời Miên rút ra một quyển sổ nhỏ quen thuộc, chính là cuốn sổ xử lý vi phạm kỷ luật mà cậu từng thấy khi bị cô bắt quả tang trèo tường lần trước.

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 179