Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 192

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Dù Hiệu trưởng có đến đó cũng chỉ như một vị "hoàng đế" không quyền lực. Nhưng cậu thì muốn được học lớp b.ắ.n s.ú.n.g và đấu cơ giáp kỳ tới...

Hồ Nhất Châu lấm tấm mồ hôi trên trán, một phát b.ắ.n xuyên thẳng vào đầu cơ giáp đối thủ, khóa chặt đường di chuyển của đối phương, lại thêm một phát nữa.

Còn 1 phút 23 giây...

Còn 36 giây...

Hồ Nhất Châu b.ắ.n ra một phát cuối cùng, chưa kịp xem kết quả thì bất ngờ bị khoang mô phỏng b.ắ.n ra.

Đầu óc ong ong một hồi lâu mới có thể định thần. Cậu thốt lên, việc điều khiển cơ giáp cao cấp tiêu hao tinh thần lực quá lớn, cậu không ngờ mình lại không thể kiên trì đến ba phút.

Hồ Nhất Châu tức giận trong lòng, muốn đ.ấ.m một cái để giải tỏa nhưng mệt đến nỗi không thể nhấc nổi tay.

Hồ Nhất Châu không khỏi thầm nghĩ, không biết hiệu trưởng có nổi giận không. Nếu hiệu trưởng có thể phạt cậu b.ắ.n s.ú.n.g tám tiếng mỗi ngày thì hay biết mấy…

Đang chìm trong những suy nghĩ rời rạc, cậu bất ngờ nghe thấy giọng nói đầy hoài nghi của nhóm “Chị Đại Xã Hội”.

"Cậu ấy đã bị b.ắ.n hạ, vậy mà vẫn thắng được sao? Có phải các người gian lận không!?"

Cậu… cậu thắng ư?

Hồ Nhất Châu cố gắng chịu đựng cơn đau đầu hành hạ, mò mẫm tìm lại bản ghi trận đấu vừa rồi và mở ra xem xét.

Cậu thật sự thắng.

Phát b.ắ.n cuối cùng của cậu đã một lần nữa xuyên thủng đầu của Chị Đại Xã Hội. Ngay khoảnh khắc cậu bị b.ắ.n văng ra, thanh m.á.u của cô ấy cũng về 0.

Người đàn ông ria mép sau khi xem lại đoạn video cũng gật gù: "Không tệ, tinh thần lực chưa đủ mạnh mà vẫn có thể b.ắ.n chính xác đến vậy."

Những người của học viện Lâm Tượng nãy giờ đứng nhìn đầy căng thẳng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vương Lạc thậm chí còn chạy đến gõ mạnh vào khoang mô phỏng: "Mau ra đây đi lão Hồ, ra đây khoe khoang cho họ xem nào!" Hồ Nhất Châu yếu ớt đáp lại bằng một từ cụt lủn: "Biến!"

Đến nói chuyện còn khó khăn, lấy đâu ra sức lực để mà khoe khoang trong tình trạng kiệt quệ thế này chứ?

Ba trận thắng hai. Đến đây, trận thứ ba đã không còn cần thiết nữa.

Khi mới đến còn đầy tự tin, giờ đây những cô gái thuộc nhóm Chị Đại Xã Hội đều mang vẻ mặt ủ rũ.

Không thắng nổi một trận nào, một đại tỷ oai phong lẫm liệt đến vậy, sao lại có thể thất bại chứ?

Nhưng Chị Đại Xã Hội thì vẫn tỏ ra đầy lạc quan: "Gánh vác trọng trách càng lớn, trải qua gian nan càng nhiều. Đây chính là thử thách mà trời ban cho tôi, là một điềm lành. Chỉ cần ba năm mai danh ẩn tích mà thôi. Đợi đến ngày tôi lột xác phi phàm, chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh cao, được hàng vạn người kính ngưỡng!"

Mọi người Lâm Tượng: ...

Ha ha, chúng tôi đành im lặng, nhường sân khấu cho màn độc diễn của cô ấy.

Thời Miên cũng không có ý định công khai thân phận vào lúc này: "Cậu trở về nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai theo tôi."

Chị Đại Xã Hội làm dấu "OK" một cách dứt khoát. Cô ấy phất áo khoác, hai tay chắp ra sau lưng, bước đi với phong thái ngạo nghễ.

Sau khi cô ấy rời đi, mọi người mới vội vàng giúp Hồ Nhất Châu, người đã kiệt sức, ra ngoài.

Thời Miên kiểm tra mạch của Hồ Nhất Châu: "Tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, ngủ một giấc là sẽ khỏe lại."

Nói xong, giọng nói trong trẻo nhưng dứt khoát của Thời Miên vang lên: " Tôi thấy hai trận vừa rồi cậu bị trúng đạn khá nhiều. Cậu có gặp vấn đề gì khi phải đồng thời né tránh và phản công không?"

Mọi người nãy giờ chỉ tập trung vào thanh m.á.u nên không ai để ý đến điều này. Nghe vậy, ai nấy đều ngạc nhiên.

Hồ Nhất Châu ngượng ngùng nói: "Em chỉ có sở trường về xạ kích thôi, lần này thắng là nhờ phản xạ nhạy bén và tầm nhìn sắc sảo."

"Cậu có nghĩ đến việc đánh chặn đường đạn của đối phương để né tránh không?" Thời Miên gợi ý.

"Đánh chặn đường đạn đối phương? Có cách đó ư?"... Chứng bệnh trung nhị không hề bị thất bại ảnh hưởng, ngày hôm sau, sau khi chào tạm biệt mọi người, Chị Đại Xã Hội liền đi theo Thời Miên.

Cô ấy không nhận ra những ánh mắt đầy kịch tính của những người xung quanh. Cô gái tóc xoăn xù vẫn đầy mong đợi trên đường đi: "Chúng ta đang đi đến căn cứ của bang phái các cậu à? Căn cứ của các cậu có lớn không? Nếu không ổn thì có thể chuyển đến chỗ tôi, dù sao thì cũng là người một nhà!"

Rồi cô ấy nhìn thấy bức tường thành sừng sững của học viện Lâm Tượng, trải dài đến hút tầm mắt.

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 192