Ôn Lương đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý: "Trong môi trường mô phỏng, tuy không thể tháo dỡ cơ giáp, nhưng mình không tin rằng sau bao nhiêu ngày rèn luyện khắc nghiệt, mình lại không thể b.ắ.n trúng đối thủ dù chỉ một phát."
Ở phía bên kia, Thời Miên đã suýt chút nữa nhấn nút hủy trận, đúng lúc đó thì đối thủ cũng đã quay trở lại.
"Xin lỗi vì có chút việc đột xuất ở thế giới thực, làm mất một chút thời gian của bạn."
Trên hành tinh Khải Minh, khi huấn luyện chiến thuật mới, các học viên thường không sử dụng nhận dạng cơ giáp cá nhân. Chính vì vậy, Thời Miên không hề nhận ra đối thủ của mình là ai. Cô chỉ đáp lại một cách ngắn gọn: "Bắt đầu."
Cả hai bên cùng xác nhận bắt đầu. Bản đồ được hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên là Sa Mạc Vô Tận.
Sa Mạc Vô Tận vốn là một bản đồ lý tưởng nhất dành cho chiến thuật tác chiến tầm xa.
Với địa hình trống trải, thiếu vật cản, việc né tránh hỏa lực tầm xa trở nên cực kỳ khó khăn. Cộng thêm địa hình cát lún còn làm giảm đáng kể tốc độ di chuyển, gây bất lợi cho chiến đấu cận chiến.
"Hôm nay đúng là một ngày may mắn. Dường như cả vận mệnh cũng đang đứng về phía chúng ta."
Nhiếp Tử Phong kéo một chiếc ghế phụ ngồi xuống bên cạnh: "Trước hết, hãy tập trung hỏa lực vào hệ thống vũ khí của hắn ta. Xem có thể khiến s.ú.n.g máy của hắn bị tê liệt không."
Chiến thuật cốt lõi của cơ giáp đỏ là áp chế đối phương bằng hỏa lực. Nếu mất đi hệ thống vũ khí chính, nó chỉ còn là một mục tiêu bị động. Ôn Lương hiểu rõ điều này, nên phát đạn đầu tiên của cậu ta không chút do dự, nhắm thẳng vào vai của cơ giáp đỏ.
Cậu ta thậm chí đã tính toán trước việc đối thủ sẽ dự đoán được đòn tấn công và né về hướng nào, sẵn sàng cho loạt b.ắ.n tiếp theo.
Tuy nhiên, cỗ cơ giáp đỏ lại đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển. Nó chỉ đơn giản nhấc khẩu s.ú.n.g lên và phóng ra một tia năng lượng chói sáng.
Đó là một pha phản công trực diện ư? Nhưng kể cả là phản công, cũng không cần thiết phải đứng bất động mà giao chiến như thế chứ?
Suy nghĩ đó chỉ thoáng lướt qua tâm trí họ. Ngay lập tức, xung năng lượng kia đã va chạm với viên đạn của Ôn Lương, tạo ra một tiếng nổ nhỏ.
Hóa ra, mục tiêu của nó là viên đạn của cậu ta!
Không kịp suy nghĩ thêm, bản năng chiến đấu đã thúc giục Ôn Lương b.ắ.n ra loạt đạn thứ hai.
Cơ giáp đỏ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Nó chỉ khẽ nâng vai, phóng ra một tia năng lượng nữa và lại một lần nữa chính xác đánh chặn viên đạn của Ôn Lương.
Cho dù khẩu s.ú.n.g của Ôn Lương có khai hỏa nhanh đến mức nào, cũng không tài nào b.ắ.n trúng được đối thủ.
Vị trí mà đối thủ đánh chặn các viên đạn của cậu ta càng lúc càng gần, đến mức cuối cùng, nó thậm chí còn nằm ngay giữa hai lượt b.ắ.n của Ôn Lương để phóng ra một xung năng lượng.
Đây là tốc độ b.ắ.n thực sự ư?
Dù cho s.ú.n.g máy hạng nặng R40 có khả năng đạt được tốc độ khai hỏa đó, nhưng não bộ con người cũng cần có thời gian phản ứng. Làm sao một người có thể thao tác nhanh đến mức kinh ngạc như vậy?
Sau một trận đấu áp đảo, Ôn Lương – người đứng đầu đội trinh sát tinh nhuệ của Học viện Khải Minh – hoàn toàn bất lực, không thể chạm được vào đối thủ dù chỉ là một sợi giáp.
Cậu ta thẫn thờ nhìn dòng thông báo "THẤT BẠI" rực đỏ hiện lên màn hình, lẩm bẩm như người mất hồn: "Không thể nào... Đây không phải là trình độ của con người..."
Nhiếp Tử Phong đứng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc. Cậu ta lẩm bẩm: "Cái này... chẳng lẽ mình cũng phải bắt đầu tập luyện theo cách đó sao?"
“Cậu là một cơ giáp sư đã lão luyện, còn cần tập luyện gì nữa? Nếu có người cần thì phải là tớ đây này." Ôn Lương đưa tay vuốt mặt, giọng đầy băn khoăn: "Giờ phải làm sao? Có nên thông báo cho giáo viên không nhỉ?" Người kia đáp: "Cứ báo cáo đi. Nghe đồn quy tắc thi đấu vòng sơ tuyển năm nay sẽ thay đổi, mong là chúng ta sẽ không đối mặt với người này trên sàn đấu. Cũng không rõ vị tiền bối này thuộc học viện quân sự nào; ngay cả giáo viên đã dò hỏi khắp quân khu cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về anh ta."
Ở một góc khác, đám học sinh đều sững sờ, đặc biệt là những người chưa từng chứng kiến Thời Miên ra tay tại hành tinh Phong Khởi.
Vũ Tráng Tráng mạnh bạo véo vào đùi Vương Lạc một cái, thốt lên: "Không đau chút nào, cứ như là mơ ấy! Mình đã nói mà, sao có thể mạnh đến mức đó được chứ?"
Vương Lạc lập tức đáp trả bằng một cú cốc đầu đau điếng: "Cậu véo chân của mình, đương nhiên là không đau rồi!"
Lần này, Vũ Tráng Tráng thực sự cảm nhận được cơn đau: "Chết tiệt, hóa ra là thật! Đúng là có thể làm được điều phi thường đến vậy!"
Khoảnh khắc Thời Miên khai hỏa phát đạn đầu tiên, đôi mắt Hồ Nhất Châu lập tức sáng rực.
Cậu đã cố gắng rất nhiều lần trong ngày hôm nay nhưng đều thất bại, không ngờ lại có người thực sự làm được điều đó!
Cậu khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, lắp bắp hỏi: "Hiệu trưởng Thời, chúng ta tập luyện kỹ năng này như thế nào ạ?"
-
Quyển 1 -