Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 209

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trình Nặc không nhịn được mà liếc nhìn qua camera giám sát.

Thời Miên vẫn là Thời Miên đó, với mái tóc đen mềm mại và đôi mắt to tròn, rạng rỡ.

Thế nhưng, một cô bé xinh đẹp như vậy lại hoàn toàn mất đi sự hiện diện. Mỗi lần ánh mắt Trình Nặc lướt qua cô, cậu lại vô thức né tránh. Rồi ngay khi quay đầu đi, cậu lập tức quên mất rằng có người ở đó, thậm chí còn quên cả dung mạo của người đó.

Trình Nặc cảm thấy khó tin: "Đây rốt cuộc là cái gì vậy?"

Giọng nói trong trẻo của Thời Miên vang lên từ dưới lớp khẩu trang: "Đây là khẩu trang Người Vô Hình. Đeo nó vào, người khác sẽ xem như cậu không tồn tại, vô thức lờ đi sự có mặt của cậu."

Nói xong, cô tháo khẩu trang xuống. Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô lập tức trở nên nổi bật và thu hút mọi ánh nhìn.

"Kỳ diệu đến vậy ư? Làm sao có thể làm được điều đó?" Trình Nặc kinh ngạc thốt lên, thậm chí còn muốn quay đầu lại nhìn thẳng vào cô.

Thời Miên cũng không rõ chi tiết kỹ thuật. Chiếc khẩu trang này được cô đặt làm sau khi trở nên nổi tiếng và cảm thấy bị quá nhiều người chú ý. Cô nhờ một vị sư tỷ tinh thông thuật luyện khí trong môn phái giúp chế tạo.

Cô nhẹ nhàng đưa chiếc khẩu trang cho robot Tiểu Bát: "Cậu có muốn thử không?"

Chứng sợ xã hội của Trình Nặc khác hẳn với sự lười biếng thích ở nhà của Ân Phương. Cậu bé này thích buôn chuyện, và robot Tiểu Bát của cậu thường xuyên chạy khắp nơi. Chính vì không thể giao tiếp bình thường với mọi người, Trình Nặc chọn cách ẩn mình trong nhà, quan sát thế giới qua camera của Tiểu Bát.

Vì không thể giao tiếp, vậy thì việc khiến bản thân không bị chú ý đến chẳng phải tốt hơn sao?

Thấy robot Tiểu Bát đứng im không nhận lấy, Thời Miên liền dứt khoát nhét chiếc khẩu trang vào tay robot: "Thử đi, cậu không thể cứ mãi ở trong nhà được đâu."

Dĩ nhiên Trình Nặc cũng từng ra ngoài. Những vật liệu để chế tạo Tiểu Bát đều do cậu tự mình tìm kiếm. Chỉ là mỗi lần ra ngoài, cậu đều phải trang bị kín mít, vì sợ bị người khác để ý. Nhưng càng che chắn kỹ lưỡng, cậu lại càng dễ gây sự chú ý, càng dễ thu hút ánh nhìn tò mò.

Hai năm gần đây cậu ít ra ngoài hơn, những việc Tiểu Bát có thể làm đều do nó đảm nhận.

Những ngày gần đây, vì không còn lựa chọn nào khác để làm cơ giáp, cậu thường lén lút lẻn ra ngoài khi trời còn chưa sáng, đợi đến tối muộn mới vội vàng quay về.

Trình Nặc suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhận lấy và đeo khẩu trang lên, rồi bắt đầu quan sát Thời Miên qua đôi mắt của robot Tiểu Bát.

Với tu vi cao hơn hẳn Trình Nặc, Thời Miên hiển nhiên có thể nhận ra cậu, nhưng cô vẫn cố ý lảng tránh ánh mắt, giả vờ quan sát những vật dụng khác trong phòng.

Trình Nặc quan sát một lúc, dần dần mạnh dạn hơn, cuối cùng quay mặt về phía cô.

Cậu có đôi mắt to tròn đáng yêu, đuôi mắt hơi rũ xuống, trông rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào người khác.

Vừa quay lại, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, làm cậu giật mình và quay lưng đi ngay lập tức.

Thời Miên bước tới mở cửa, ngẩng mặt lên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Một người phụ nữ với làn da sạm đen, gầy gò đứng bên ngoài: "Trình Nặc không có ở đây à? Quang não của tôi bị hỏng, tôi đến tìm cậu ấy để sửa." Rõ ràng Trình Nặc đang ở bên trong, nhưng người phụ nữ hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của cậu.

Trình Nặc sững sờ trong giây lát, sau đó tim đập dồn dập, cậu không kìm chế được mà nghiêng đầu qua một chút, lén liếc nhìn về phía đó.

Người phụ nữ nhìn quanh phòng một vòng, hoàn toàn lướt qua cậu mà không nhận ra: "Không có thì tôi quay lại sau."

Thật sự có tác dụng!

Trình Nặc ngồi một lúc lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại được và tháo khẩu trang xuống: "Lần này cô muốn tôi làm gì?"

"Học viện của chúng tôi còn thiếu một cơ giáp sư, cậu có hứng thú không?" Ba ngày sau, tại biên giới Phong Khởi.

Một phi thuyền vận tải MZ32 cỡ trung chậm rãi hạ cánh tại sân bay. Cửa hầm mở ra, các hành khách lần lượt bước ra từ bên trong.

Phần lớn những hành khách này là thanh niên, hành động dứt khoát, toát ra khí chất mạnh mẽ. Một số còn mang theo vũ khí, nhìn là biết đã qua huấn luyện chính quy.

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 209