Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 215

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Tinh thú vẫn chưa chết, thiếu gia mau b.ắ.n thêm phát nữa. Giết xong đám này, cậu có thể có một nửa số điểm để lên cấp lính đánh thuê cấp 2."

Ngay sau lời nói đó, vị thiếu gia với vẻ mặt non choẹt lau bàn tay đẫm mồ hôi, rồi nâng s.ú.n.g lên nhắm bắn.

Một tiếng "Bằng" khô khốc vang lên, viên đạn găm xuống mặt đất cách con Trâu Bốn Sừng hai mét.

Gò má non nớt của thiếu gia ửng đỏ: " Tôi chưa sử dụng khẩu s.ú.n.g này trước đây, có chút không quen."

Mấy tùy tùng trên xe cố gắng kìm nén tiếng cười, liếc nhìn nhau đầy khinh thường rồi nén giọng nói: "Không sao, những đứa nhóc kia còn không có súng. Nếu không được thì chúng ta cứ b.ắ.n hạ hết Trâu Bốn Sừng, cậu xuống mà b.ắ.n từ từ."

Nói xong, chúng lại nâng s.ú.n.g lên, không thèm bận tâm đến những người bên này mà bắt đầu xả đạn bừa bãi.

Nguyễn Kiều nghiêng người, suýt chút nữa bị đạn găm vào vai. Cô lập tức tức giận hét to: "Không thấy còn người ở đây sao?!"

Không ai để ý đến cô. Tiếng huýt sáo càn rỡ vang lên, viên đạn lại bay về phía con Trâu Bốn Sừng đang ở sau lưng cô.

Hồ Nhất Châu cũng suýt chút nữa bị ảnh hưởng, vô thức đưa tay sờ lên hạt không gian trên cổ.

Trong số hai chiếc cơ giáp của Lâm Tượng hiện giờ, một cái đang nằm trong tay cậu. Chỉ là Trâu Bốn Sừng mới chỉ thuộc cấp 1 bậc cao, không đáng để sử dụng. Hơn nữa, hiệu trưởng cũng đã nói rằng chiến đấu là cách nhanh nhất để nâng cao tu vi, nên cậu chưa từng lấy nó ra.

Đang cân nhắc có nên sử dụng hay không, thì một bàn tay nhỏ bé đặt lên cánh tay cậu: "Cậu lùi lại."

Hồ Nhất Châu quay đầu và thấy bóng hình nhỏ bé đeo khẩu trang đã lướt qua bên cạnh cậu, nhanh chóng kéo Vương Lạc, Trân Hàn và Nguyễn Kiều ra khỏi vòng chiến.

Thời Miên có tu vi cao, sử dụng mặt nạ tàng hình càng hiệu quả hơn.

Những người trên xe không hề phát hiện ra cô, vẫn cho rằng những thiếu niên này sợ hãi đến mức co rúm lại. Tiếng cười của chúng càng thêm ngông cuồng.

Vị thiếu gia trẻ tuổi tuy không cười nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xả đạn bừa bãi vào đàn Trâu Bốn Sừng bên dưới, không theo bất cứ quy tắc nào.

Không ai chú ý đến một thiếu nữ tóc xoăn nhỏ bé đang lướt nhẹ nhàng qua, vung cái xẻng lên kết liễu những con trâu đã ngã.

Mỗi lần kết liễu một con, hai huy hiệu trên người cô liền sáng lên, báo hiệu điểm số đã tăng. Có hai huy hiệu, quả là niềm vui nhân đôi—

Khi đối phương bắt đầu tập trung vào thủ lĩnh Trâu Bốn Sừng, cô liền lén lút tiến lại gần từ phía khác, dùng hết tất cả linh lực phát ra một đợt kiếm khí sắc bén. Kiếm khí là chiêu thức đặc trưng của Trúc Cơ kỳ, cô có thể sử dụng nó là bởi vì cô từng ở Phi Thăng kỳ, nên cảnh giới kiếm đạo cao hơn tu vi hiện tại của mình.

Số điểm trên huy hiệu lại tăng lên một lần nữa. Con Trâu Bốn Sừng thủ lĩnh đã chết, nhưng những người trên xe vẫn tiếp tục bắn.

Thời Miên quay lại và ra hiệu cho vài học viên: "Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác."

Nguyễn Kiều vẫn còn tức giận: "Một lũ khốn kiếp hèn hạ, dám cướp cơ hội của nhân vật chính!"

Vương Lạc và Trân Hàn đều đã dẫn khí nhập thể, nên sau khi quan sát cẩn thận, họ có thể mờ ảo cảm nhận được bóng dáng của Thời Miên: "Đã cướp được chưa ạ?"

"Cướp xong rồi." Thời Miên lắc lắc huy hiệu trong tay: "Không thiếu một con nào."

"Vậy chúng ta phải đi nhanh, đừng để họ phát hiện."

Vương Lạc vội vàng kêu Trình Nặc hạ xe bay xuống, còn gõ gõ vào cán cuốc của Nguyễn Kiều: "Đi thôi."

"Cứ thế này mà đi à?" Nguyễn Kiều vẫn không chịu đi: "Cậu không phải có... ưm... sao không lấy ra đối phó với họ... ưm ưm..."

Vương Lạc nhận ra Nguyễn Kiêu định nói về cơ giáp, vội vàng ngăn cô lại: "Đàn Trâu Bốn Sừng sắp ngã hết rồi, cẩn thận bụi đất bay vào!"

Lúc này, hai chiếc phi cơ cá nhân từ đối diện đã hạ cánh. Một tiểu thiếu gia với gương mặt non nớt, tay lăm lăm khẩu s.ú.n.g năng lượng, bước xuống khỏi xe và cất giọng: "Không tệ. Mỗi con tinh thú cấp 1, tôi trả các cậu 5.000 tinh tệ. Cấp 2 là 100.000. Lát nữa tôi b.ắ.n xong sẽ thực hiện giao dịch tài chính số cho các cậu."

Mức giá này còn cao hơn cả tiền thưởng nhiệm vụ thông thường. Nếu Thời Miên không phải đang tích lũy công trạng để nhận cơ giáp, cô đã muốn hợp tác lâu dài với cậu ta rồi.

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 215