Chỉ trong tích tắc, Tề Trác đã đoán ra tính cách của cô ấy, đôi mắt đào hoa khẽ chớp rồi lại liếc nhìn Thời Miên: "Học viện của em thật đúng là nhân tài đông đúc."
"Chỉ cần không lạc đường rồi chờ tôi đến đón là được."
Tề Trác: "..."
Sau màn khuấy động bầu không khí, Vương Lạc lại giống như dâng báu vật, móc từ túi ra một đống đồ: "Hiệu trưởng, đây là hôm qua em đào được, tất cả đều dâng cho ngài."
"Em cũng có!" Những người khác cũng thi nhau móc ra đồ của mình.
Ngay cả Tinh Đồ, với gương mặt vẫn còn nét trẻ thơ, cũng lấy ra một món quà. Đó là vật phẩm tri ân từ một người mà cậu đã cứu thoát vào hôm trước.
Thời Miên chỉ khẽ liếc qua, đôi mắt lập tức nheo lại đầy cảnh giác: "Vô sự hiến ân cần, có phải các cậu lại làm hỏng cơ giáp rồi không?"
"Không... hoàn toàn không có ạ!" Các nam sinh đồng loạt lắc đầu, giọng có chút luống cuống.
Nguyễn Kiều thì không hề lắc đầu: "Chỉ là thanh đao ánh sáng bị c.h.é.m gãy, giáp n.g.ự.c của cơ giáp bị thủng một lỗ. Chuyện nhỏ thôi mà, đúng không?"
Khi thủy triều tinh thú bùng nổ, trừ phi những học viên này cam chịu ẩn mình ở hậu tuyến, còn không thì tổn thất cơ giáp là điều khó tránh. Thời Miên vốn đã lường trước.
Cô liếc nhìn nhóm nam sinh: "Nếu không hỏng hóc, vậy tại sao các cậu lại tỏ ra bồn chồn như vậy?"
Dù né tránh hay đối mặt, kết quả cũng chỉ là một.
Hồ Nhất Châu cắn chặt răng, dứt khoát lên tiếng: "Vâng... Hiệu trưởng đã kiểm tra thông báo trên quang não chưa ạ?"
"Thông báo?"
Thời Miên thu ánh mắt về, mở giao diện quang não. Ngay lập tức, toàn thân cô cứng lại.
"Hiệu trưởng, ngài đừng quá lo lắng. Vương Lạc đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi, chắc chắn sẽ không có rắc rối gì đâu."
Hồ Nhất Châu còn đang cố gắng an ủi, thì Thời Miên đã nhận được một thông báo khác: "Hãy đến căn cứ ngay lập tức và giải trình về vụ Nham Thạch. Vòng sơ tuyển còn chưa bắt đầu mà đã muốn gây họa rồi sao?"
Đồng tử Thời Miên co rút mạnh mẽ. Cô cảm nhận được một luồng ác ý sâu sắc, tựa như đến từ ý chí của vũ trụ.
Phụ trách Căn cứ Huyết Sắc là Huyết Đồng, một thanh niên với vẻ ngoài vô cùng uể oải. Trong mười lần Thời Miên đặt chân đến căn cứ này, thì cả mười lần anh ta đều nằm ườn ra, chẳng buồn nhúc nhích.
Thế nhưng lần này, khi Thời Miên vừa bước qua ngưỡng cửa, anh ta lại đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc. Mặc dù vậy, vẻ mặt vẫn toát lên sự bất mãn tột độ, như thể không muốn động tay vào bất cứ việc gì.
Dĩ nhiên, nếu không phải là người " không muốn làm việc", anh ta đã chẳng bám trụ ở căn cứ biên giới suốt năm năm ròng.
Nếu Tửu Quỷ trở thành một phế nhân vì mất một mắt và chìm đắm trong rượu chè, thì Huyết Đồng lại hoàn toàn do bản tính lười nhác, chẳng mảy may động lòng dù ngày ngày bị cấp trên mắng nhiếc là kẻ vô dụng của đoàn lính đánh thuê.
Với một người như vậy, việc anh ta chẳng có thái độ niềm nở gì với Thời Miên – người vừa gây thêm một đống công việc cho anh ta – cũng là lẽ thường tình.
Huyết Mạch Hồng ngồi bên cạnh bàn, vẫn duyên dáng trong chiếc sườn xám đỏ rực. Gương mặt xinh đẹp của cô ta cũng lạnh lùng không kém, chỉ khẽ liếc nhìn Thời Miên bước vào mà không buồn lên tiếng.
"Cô đã gia nhập cả Huyết Sắc lẫn Nham Thạch đúng không?" Huyết Đồng không muốn vòng vo, vừa mở lời đã thẳng thừng chất vấn.
Anh ta cứ ngỡ đối phương sẽ hoảng hốt, hoặc chí ít cũng lập tức phủ nhận. Nào ngờ, Thời Miên lại thản nhiên gật đầu: " Đúng vậy."
Dám công khai thừa nhận ư!
Huyết Đồng sững sờ, trong khi sắc mặt Huyết Mạch Hồng lập tức tối sầm: " Tôi đã thành tâm mời cô gia nhập, vậy mà cô lại coi Căn cứ Huyết Sắc của chúng tôi là trò đùa sao?"
Càng nghĩ càng thấy bất ổn. Sau khi trở về từ tuyến phòng thủ, Huyết Mạch Hồng đã hỏi thêm Quyên Sư vài thông tin về thành viên mới của Nham Thạch. Cô ta kinh ngạc khi phát hiện thời gian đăng ký, số lượng tinh thú bị tiêu diệt đều khớp hoàn toàn. Làm gì có sự trùng hợp nào đến mức này trên đời?
Cô ta cảm thấy bị phản bội ghê gớm, nhưng Thời Miên lại tỏ ra hoàn toàn khó hiểu: "Thì cứ coi như tôi làm lính đánh thuê cho cả hai bên thôi. Thực lực của Huyết Sắc mạnh, danh tiếng cũng rất tốt."
"Thế mà cô vẫn còn gia nhập cả đoàn Nham Thạch sao?"
Quyển 1 -