Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 267

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Cậu ấy đã bắt người, không phải tra tấn thì là gì?"

Nguyễn Kiều đẩy cửa khoang chính, nhưng ngay lập tức bị choáng váng trước cảnh tượng bên trong.

Bên cửa sổ lớn của khoang chính đặt một chiếc giường hạng đế vương cỡ lớn, nệm êm ái, tiểu thiếu gia Nguyệt Tinh Đồ đang gác chân đầy nhàn nhã.

Xung quanh cậu ấy là năm sáu nữ hầu trẻ tuổi xinh đẹp đang vây quanh.

Một người quạt nhẹ làn gió mát dịu, người khác xoa bóp thư giãn, người còn lại thì dâng trái cây tươi ngon. Cậu ấy không cần mở lời, chỉ cần một ánh mắt, lập tức có người bóc vỏ trái cây, cẩn thận đưa đến tận miệng. "Đây... đây chính là loại tra tấn mà cậu nói sao?" Nguyễn Kiều không dám tin vào mắt mình.

Gương mặt Hồ Nhất Châu lộ vẻ mâu thuẫn, cứng đờ: "Cái kiểu tra tấn này, tôi chịu được! Xin hãy cho tôi mười hai phần!"

"Biết ngay mà, các cậu không tài nào thấu hiểu nỗi đau của tôi."

Nguyệt Tinh Đồ nhấm nháp một quả nho từ tay nữ hầu, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trần khoang tàu, ánh mắt ngập tràn vẻ sáng lấp lánh nhưng lại chất chứa một nỗi đau thầm kín.

Mọi người thực sự không thể nào nhận ra cậu ấy đang đau khổ ở chỗ nào. Rõ ràng là đã được chiều chuộng đến mức không còn khả năng tự chăm sóc bản thân, đúng không nào?

Bảo sao cậu ấy chẳng biết làm gì, đến nỗi có nệm ngủ mà còn trở mình mãi không yên. Đúng là do bọn họ không chăm sóc tốt cho kim chủ rồi!

Nhìn nét mặt của mọi người, gương mặt trẻ con của Nguyệt Tinh Đồ thoáng hiện lên vẻ biết ngay mà: “Các cậu không học lịch sử à? Có biết "dâng cao để giết" là gì không?”

Tiểu thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: "Nguyệt Tinh Hà rõ ràng là muốn dùng cuộc sống xa hoa tột bậc này để ăn mòn ý chí, xóa bỏ khát vọng trở thành cường giả trong tôi!"

Mọi người: "..."

Hồ Nhất Châu vẫn bán tín bán nghi, nhìn Nguyệt Tinh Đồ rồi lại ngẫm về Nguyệt Tinh Hà luôn nghiêm nghị: "Nguyệt Tinh Hà thật sự là anh ruột của cậu sao?" "Ai nói anh ta là anh tôi!" Nguyệt Tinh Đồ lập tức bùng nổ: "Chỉ ra đời trước tôi vỏn vẹn hai phút, anh ta lấy tư cách gì mà đòi làm anh tôi?”

"Vậy... hai người là song sinh?”

Câu nói này dường như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Nguyệt Tinh Đồ. Vẻ mặt cậu ta tối sầm, liền lật người quay lưng về phía mọi người.

"Để các cậu thất vọng rồi. Rõ ràng là song sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tôi lại kém xa anh ta về ngoại hình, cũng chẳng có thiên phú vượt trội như anh ta. Còn anh ta có thể điều khiển cơ giáp siêu cao cấp bậc nhất, là thiên tài cấp 3S, đội trưởng đội tuyển của Học viện; trong khi tôi, ngay cả tinh thần lực cấp A cũng không đạt tới." Nói thì là đang hờn dỗi, nhưng giọng Nguyệt Tinh Đồ càng lúc càng nhỏ: "Trong mắt các cậu, chỉ tồn tại duy nhất anh ta. Tôi chỉ là cái bóng của Nguyệt Tinh Hà, là kẻ bỏ đi không thể vực dậy trong gia đình của một thiên tài. Ngày nào cũng nghe 'em trai, em trai', bộ tôi không có một cái tên riêng sao?"

Có một người anh chị quá mức chói sáng chính là như vậy, luôn bị đem ra so sánh.

Một kẻ sở hữu thiên phú bình thường chẳng khác nào chú vịt con xấu xí, mãi mãi không thể thoát khỏi ánh hào quang chói lóa của người kia, huống chi cả hai lại còn là anh em song sinh.

Dưới vẻ ngoài kiêu ngạo, thật ra Nguyệt Tinh Đồ rất tự ti. Chính vì vậy mà rõ ràng cậu ta khao khát trở nên mạnh mẽ, thế nhưng lại tự lừa dối bản thân rằng mình không cần sức mạnh.

Cho nên cậu ấy không nhắc đến họ Nguyệt, chỉ nói bản thân là Tinh Đồ, hy vọng mọi người chỉ chú ý đến chính cậu ấy.

Vương Lạc không kìm được ho khan một tiếng: "Thực ra cậu không nhắc thì tôi cũng chẳng còn nhớ Nguyệt Tinh Hà là ai nữa."

"Không thể nào!" Nguyệt Tinh Đồ không tin.

"Chuyện đó có gì là không thể?" Nguyễn Kiều đáp lời một cách dửng dưng: " Tôi chỉ biết đến Kỳ Độ, chưa từng nghe qua cái tên Nguyệt Tinh Hà."

Câu này đúng là một đả kích nặng nề.

So với thiên tài Kỳ Độ chói lọi của Ngân Nguyệt, thì dù Nguyệt Tinh Hà có liên tiếp hai năm dẫn dắt đội mình giành chức vô địch giải đấu Học Viện Quân Sự Liên Minh, danh tiếng của anh ta vẫn còn kém xa.

Nguyệt Tinh Đồ ngẩn người, rồi bỗng phá ra cười lớn: "Ha ha ha ha, cuối cùng anh ta cũng có ngày này!"

Chớp mắt, Nguyệt Tinh Đồ đã khôi phục lại dáng vẻ tiểu thiếu gia kiêu ngạo, tao nhã, phất tay ra hiệu cho những nữ hầu: "Đừng chỉ quanh quẩn bên tôi, mau mang đồ uống giải khát đến cho các vị khách quý."

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 267