Đây chắc chắn là lần giáo dục em trai ngắn nhất của Nguyệt Tinh Hà.
Chưa tới mười phút, Nguyệt Tinh Hà đã kéo người đứng dậy và đi thẳng ra ngoài.
Nguyệt Tinh Đồ phát hiện ra, có thể đánh bại phép thuật, chỉ có phép thuật mà thôi.
Cậu cười hí hửng nhắn tin cho mẹ mình: "Đây là tin nóng sốt đây! Nguyệt Tinh Hà bị một cô gái làm cho phải bỏ chạy rồi!"
Gửi xong, cậu liền sao chép toàn bộ, gửi cho ba, ông nội, cả họ hàng bên nhà cô năm.
Kết quả... kết quả là cậu vui quá hóa buồn, phải làm bạn với bồn cầu suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Nguyệt Tinh Đồ truyền nước biển rồi rời khỏi khu vực biên giới. Lúc mở mắt ra, phi thuyền đã đi vào không gian mênh mông.
Nguyệt Tinh Đồ ngây ra nhìn trần khoang tàu vài giây, sau đó giận dữ hét lên: " Tôi đã bảo muốn đi lúc nào đâu? Nguyệt Tinh Hà, anh là đồ khốn nạn!"
Hiệu trưởng mới gặp biến cố một nửa, cậu còn chưa biết là bên Nham Thạch có phát hiện ra rồi lại tặng hiệu trưởng một chiếc cơ giáp cao cấp nữa hay không. Nhiệm vụ mà Trình Nặc nhận không biết có làm xong không nữa. Cậu còn vay tiền, dù sau đó đã trả lại...
Nguyệt Tinh Đồ cảm thấy mình còn vô vàn việc dang dở, ít nhất cũng phải ở lại ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín ngày nữa.
"Buổi sáng họ đã ghé thăm em, nhưng em không tỉnh."
Giọng nói nghiêm khắc của Nguyệt Tinh Hà vang lên bên cạnh giường. Sau khi kiểm tra thông số sinh học của Nguyệt Tinh Đồ, cậu lấy ra một thiết bị lưu trữ không gian: "Họ mang cái này tới."
Cơ giáp của cậu sửa xong rồi sao?
Nguyệt Tinh Đồ hừ lạnh, quay mặt đi không thèm để ý.
Một lúc sau, cậu cuối cùng không nhịn được mà mở quang não, định hỏi vì sao không ai đánh thức mình.
Vừa mở ra, cậu phát hiện có rất nhiều tin nhắn, ngoài lời chào tạm biệt, còn có hai tin nhắn đặc biệt khác.
Thời Miên gửi cho cậu một địa chỉ: "Nếu cậu muốn thay đổi bản thân, thì có thể tới Lâm Tượng để thử vận may."
-
Còn Vương Lạc thì gửi vài tấm ảnh chụp: "Đây là báo cáo kiểm tra tinh thần lực của tôi trước đây, Tiểu thiếu gia, tôi cũng chỉ có tinh thần lực cấp B, nhưng giờ tôi vẫn điều khiển được cơ giáp một cách thuần thục."
Tinh thần lực của Vương Lạc chỉ cấp B mà có thể điều khiển cơ giáp tài tình đến thế ư?
Nguyệt Tinh Đồ bỗng cảm thấy tim đập rộn ràng hơn.
Cuộc bạo động thú triều bùng nổ đột ngột, mà kết thúc cũng rất nhanh.
Sau ba ngày, những tinh thú cấp cao ở khu vực ngoài rìa khu rừng cơ bản đã bị tiêu diệt triệt để. Bảy ngày sau, căn cứ đã hoạt động bình thường.
Còn hơn một tháng nữa là khai giảng, tất cả mọi người ở Học Viện Quân Sự Khải Minh cũng chuẩn bị trở về.
Nhiếp Tử Phong lại một lần nữa tới tầng hai ở hầm ngầm của Hiệp Hội.
Lần này đi cùng cậu ta là Ôn Lương.
Ôn Lương bị cậu ta kéo dậy sớm vẫn còn mơ màng, vừa ngáp vừa hỏi: "Chẳng phải cậu đã bị đánh bại và phải tháo cơ giáp trước cô nhóc đó rồi sao? Cớ gì lại tin chắc họ không thể hoàn thành nhiệm vụ?"
"Việc bị đánh bại nhanh chóng không đồng nghĩa với việc không biết chế tạo cơ giáp." Nhiếp Tử Phong chỉnh lại. "Mình đã hỏi Giáo sư Đường rồi, thầy ấy nói nếu không có ít nhất mười năm nghiên cứu chuyên sâu, thì chắc chắn không thể làm được."
Là một cơ giáp sư nòng cốt của đội tuyển, Nhiếp Tử Phong dĩ nhiên không chấp nhận thất bại dễ dàng như vậy.
Sau khi tự giam mình trong nhà hai ngày và được Giáo sư Đường an ủi, tâm trạng cậu ta cuối cùng cũng trở nên thông suốt. Nhiếp Tử Phong lại cảm thấy mình đã hoàn toàn ổn rồi.
"Lúc đó mình đã quá nông nổi. Nếu có phải chuyển nhượng nhiệm vụ, cũng phải đợi quá nửa thời gian quy định, đợi đến khi họ thực sự không hoàn thành nổi rồi chúng ta mới tính sau."
Hơn nữa, ngay cả khi không muốn chuyển nhượng, đối phương cũng sẽ phải cân nhắc đến khoản tiền đặt cọc khổng lồ: 1 tỷ tinh tệ.
Nhiếp Tử Phong tự tin nói: "Lần này, mình nhất định phải lấy lại thể diện! Cậu không biết đâu, hôm đó khi vị đại lão kia điều khiển cơ giáp của mình đến cứu, mình lại nghe nhầm giọng của cô ấy thành giọng của cái cô nhóc đáng ghét đó. Thật là kinh khủng, giờ mình bị ám ảnh tâm lý nặng nề luôn rồi!"
Hai người bước vào cửa hàng chế tạo cơ giáp. Cửa đã mở nhưng chủ tiệm lại không có mặt tại quầy.
Quyển 1 -