Thời Miên rất hài lòng: "Những cơ giáp còn lại cậu cũng kiểm tra đi, nếu có thể cải tiến, thì sửa hết lại."
Trình Nặc: ...
Trên màn hình Tiểu Bát hiện một biểu cảm meme: " Tôi đã hiểu."
Thời Miên như không hề nhìn thấy, tiếp tục chỉ thị: "Làm xong rồi thì tham gia buổi huấn luyện quân sự của tân sinh đi. Cơ giáp sư cũng cần có thể lực tốt."
Lần này Trình Nặc không nhịn được: " Tôi chỉ là thợ sửa chữa."
"Thợ sửa chữa không muốn làm cơ giáp sư thì không phải thợ sửa giỏi." Thời Miên không vỗ được vai cậu, nên vỗ vai Tiểu Bát, vì cảm thấy độ cao này vừa vặn: "Còn nữa, về buổi huấn luyện sáng, tôi có một hệ thống luyện chùy cá nhân rất phù hợp với cậu."
Trình Nặc: ...
Khi Trình Nặc rời đi, từng bước chân cậu trở nên nặng nề, mang theo sự u ám đặc trưng của người hướng nội.
Đi được vài bước, cậu chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói: " Đúng rồi, có người liên lạc với em, hỏi về cơ giáp vượt cấp."
" Tôi Là Gió, Tôi Là Cát?" Thời Miên hơi bất ngờ: "Kẻ đó bị tước bỏ tất cả rồi còn chưa đủ sao?"
Nói trắng ra trước mặt cậu về kẻ đã bị tước đoạt sạch sành sanh như vậy, liệu có phần nào bất lịch sự không nhỉ?
Trình Nặc dừng lại giây lát rồi đáp: "Không phải, là người đã phát hành nhiệm vụ trước đó. Người đó đang dò hỏi xem liệu có thể chế tạo một cơ giáp vượt cấp từ nền tảng cơ giáp cao cấp hay không."
Người tạo nhiệm vụ lần trước ra tay rất hào phóng, Thời Miên vốn nghĩ đó là một kẻ lắm tiền muốn đặt chế tạo cơ giáp cho thành viên gia đình có tinh thần lực yếu kém.
Nhưng giờ đây, khi đã hoàn thành các mẫu trung cấp mà còn muốn tiến tới cao cấp, điều này khơi dậy không ít hứng thú của cô: “Người đó đã nói gì với cậu?”
Giao diện ba chiều của Tiểu Bát tức thì hiển thị đoạn hội thoại mã hóa giữa hai người họ.
So với việc chế tạo mới, đối phương dường như ưu tiên việc cải tiến hơn. Cậu ta hỏi Trình Nặc liệu có thể hoàn thành việc nâng cấp năm chiếc cơ giáp trong vòng một tháng hay không. Nếu không thể là năm chiếc thì ba chiếc cũng được. Giá cả không phải vấn đề, chỉ mong Trình Nặc xem xét kỹ lưỡng.
Năm chiếc cơ giáp trong vòng một tháng, con số này quá nhạy cảm, đặc biệt khi chỉ còn hai tháng nữa là đến vòng tuyển chọn sơ bộ.
Thời Miên nhướng mày hỏi: "Không phải của một Học Viện Quân Sự nào đó trên Phong Khải đấy chứ?"
Trình Nặc cũng không rõ. Dù sao thì đối phương cũng không tiết lộ thêm chi tiết nào. Nếu có thì cậu cũng không còn thời gian mà lắng nghe.
Thế nên cậu đã từ chối ngay lập tức, nhưng đối phương không bỏ cuộc, ra sức thuyết phục rồi lại hỏi xem cậu có ý định chuyển nhượng kỹ thuật cải tiến hay không.
Cơ giáp tuy do Trình Nặc chế tạo, nhưng kỹ thuật nâng cấp lại do Thời Miên cung cấp, vậy nên dĩ nhiên cậu phải hỏi ý kiến cô.
"Cứ thẳng thừng từ chối đi. Cho dù họ có biết nguyên lý của thuật con rối, không có công pháp thì cũng chẳng làm được gì."
Thời Miên chưa có ý định phổ biến tu tiên ở khắp mọi nơi, điều đó quá nguy hiểm và khó kiểm soát.
"Nếu họ tò mò quá thì cứ tự mình tháo ra mà nghiên cứu, học được bao nhiêu thì là bản lĩnh của họ. Đoán chừng họ cũng đã tháo ra tìm hiểu rồi, không hiểu nên mới tìm đến em."
Nếu thực sự muốn tìm Trình Nặc để hợp tác, thì ngay khi nhận được cơ giáp lẽ ra đã phải liên lạc rồi, sao phải đợi nửa tháng?...
Sáng hôm sau, khi các học viên mới vừa đến sân tập đã nghe nói buổi tối sẽ có thêm bài huấn luyện chạy 10 km, tất cả đều ngơ ngác.
Mới khai giảng được một tuần, bọn họ vừa thích nghi với cường độ huấn luyện, cảm giác đau nhức còn chưa qua đi, sao lại tăng thêm bài tập?
Chu Hiểu Mạn cũng rất bất ngờ, nhưng Thời Miên đã yêu cầu, cô đành truyền đạt lại ý của Hiệu trưởng: "Các em đã thể hiện khá tốt trong tuần qua, hơn nữa vẫn còn dư sức lực. Thêm một bài tập chạy để rèn luyện thể lực, sau đó có thể sớm bắt đầu học chiến đấu và điều khiển cơ giáp."
Nghe nói có thể sớm học chiến đấu và cơ giáp, đám tân binh cuối cùng cũng bớt than vãn.
Quyển 2 -