" Tôi cũng không ngờ đồ ăn của Lâm Tượng lại ngon đến thế, đặc biệt là mấy món rau xanh, ăn sống thôi mà cũng ngọt thanh lạ thường."
Người đàn ông với bộ ria mép vừa cắn một miếng dưa chuột tươi giòn vừa xoa xoa gương mặt mình. Anh ta tự nhủ dạo này mình có vẻ hơi quá chén, nhưng quả thật là không tài nào kiềm chế được.
"Thôi thì cứ chén trước đã, biết đâu vài ngày nữa lại hết hứng thú."
Anh ta cầm cốc nước rỗng, chuẩn bị bước ra khu pha chế để lấy thêm nước. Vừa đi, anh ta vừa lẩm bẩm: "Lâm Tượng thì cái gì cũng tốt, chỉ có cô hiệu trưởng là hơi đáng sợ. Rốt cuộc thì cô ấy có quan hệ thế nào với cấp trên nhỉ..."
Nghe vậy, người đồng nghiệp bên cạnh cũng không nhịn được mà tò mò hỏi: " Tôi cũng từng đi dò hỏi rồi, nhưng ai nấy hoặc là không biết, hoặc là đều kín miệng như bưng. Dù sao thì chắc chắn cũng có liên hệ với những người đứng đầu."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông có ria mép đã khựng lại ngay ngưỡng cửa.
"Sao thế?"
"Ôi chao! Bà cô nhỏ đó quay lại rồi!"
Người đàn ông có ria mép vội vàng rụt chân lại, đóng sầm cánh cửa. Anh ta theo bản năng tìm một chỗ nấp: "Lát nữa nếu cô ấy hỏi, tuyệt đối đừng nói tôi có ở đây!" Nhưng đã quá muộn, cánh cửa nhẹ nhàng bị một bàn tay nhỏ nhắn đẩy mở.
Cô bé tóc xoăn, diện chiếc váy màu kem nhạt, gương mặt trắng ngần như sương ngọc. Dù đã trải qua hơn một tháng dãi nắng dầm mưa nhưng vẻ đáng yêu vẫn không hề suy giảm: "Anh có ở đây à? Tốt quá, tôi có việc muốn nhờ."
Vừa nghe đến hai chữ " muốn nhờ", da đầu người đàn ông có ria mép đã tê dại: "Cô lại muốn mượn thứ gì nữa?"
"Đừng căng thẳng vậy chứ, tôi có phải tinh thú đâu." Thời Miên ban cho anh ta một ánh mắt trấn an, rồi nói tiếp: " Tôi chỉ muốn mượn hai máy kiểm tra tinh thần lực thôi mà."
Người đàn ông có ria mép chẳng thấy an tâm chút nào: "Hai cái ư?"
"Ba cái cũng được." Thời Miên nghĩ đến số lượng phiếu đăng ký đã nhận hôm nay, cộng thêm số lượng dự kiến sẽ phát trong hai ngày tới.
"Chỉ dùng một ngày thôi, dùng xong tôi sẽ trả lại nguyên vẹn. Tốt nhất là anh đi cùng, tiện hướng dẫn cách dùng luôn."
Cô nàng này đúng là tiện thể đòi hỏi thêm!
Khóe miệng người đàn ông có ria mép giật giật: "Cô định làm gì mà cần nhiều thiết bị đến vậy?"
Tất nhiên là để kiểm tra đầu vào rồi. Cái máy cũ kỹ của học viện đã hỏng từ lâu, độ chính xác cũng chẳng thể sánh bằng thiết bị tối tân của Thất Hợp Bang.
Thời Miên không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Anh không muốn cho tôi mượn à?" Nếu cô mà hỏi xin xỏ kiểu thông thường thì anh ta còn có cớ để từ chối, chứ cách cô hỏi thế này, dù không có thiết bị thì cũng phải nghĩ cách tìm cho bằng được.
Người đàn ông có ria mép hơi bất lực: "Chờ một chút, nhiều như vậy tôi phải xin phép cấp trên đã."
Nghe nói là việc của cô hiệu trưởng Học Viện Lâm Tượng, yêu cầu rất nhanh đã được chuyển đến chỗ Lão Đao - người phụ trách đấu trường ngầm.
Lão Đao đang uống nước, khi nghe xong thì lập tức bị sặc: "Bà cô nhỏ đó quay lại rồi ư?"
Người đàn ông có ria mép giả vờ không nghe thấy, thuật lại chuyện Thời Miên muốn mượn máy kiểm tra tinh thần lực. "Mượn ba cái máy kiểm tra tinh thần lực? Cậu chắc chứ?" Giọng điệu Lão Đao đột nhiên trầm hẳn.
Không phải là nhiều quá sao?
Người đàn ông có ria mép sửng sốt: "Thực ra hai cái cũng được, ban đầu cô ấy chỉ nói hai cái thôi."
"Cậu chắc chắn là cô ấy muốn mượn máy thôi?" Lão Đao hỏi lại, giọng mang chút nghiêm trọng.
Hay là không được phép cho mượn?
Chẳng phải bà cô này có quan hệ rất tốt với cấp trên sao? Không lẽ dạo này xảy ra mâu thuẫn gì?
Người đàn ông có ria mép do dự chưa biết trả lời thế nào thì Lão Đao nói tiếp: "Cậu hỏi thử xem, cô ấy còn yêu cầu gì nữa không." "Còn... còn yêu cầu gì nữa sao?" Người đàn ông có ria mép ngẩn người.
"Cậu không hiểu cô ấy đâu." Giọng Lão Đao bất lực.
"Từ lúc bà cô nhỏ này đến hành tinh Phan Đạt, đã không ít lần kiếm chác từ chỗ Thất ca rồi. Lần này đích thân đến đây, sao có thể chỉ mượn vài máy kiểm tra tinh thần lực đơn thuần? Chắc chắn là có một chiêu lớn đang chờ phía sau."
Quyển 2 -