Thời Miên vững vàng điều khiển cơ giáp lùi ra phía sau, dẫn con trâu khổng lồ này đến nơi cô đã chọn để xử lý nó.
Khi tới nơi, cô đã quan sát kỹ rồi. Phía 4 giờ có một khoảng đất trống. Đó là một khoảng đất vừa đủ cho cuộc đối đầu giữa cơ giáp và con Tinh thú khổng lồ, không quá rộng để Trâu Bốn Sừng có thể tận dụng lợi thế về tốc độ, và quan trọng nhất là không có người sinh sống.
Hệ thống đã giúp Thời Miên truy xuất dữ liệu của con Tinh thú này: Trâu Bốn Sừng cấp 2, sức lực cường đại, giỏi va chạm, tuyệt đối không thể để nó tấn công ở khu vực đông người. Cũng may trí năng của Trâu Bốn Sừng không cao. Khi Thời Miên khai hỏa lần thứ hai, nó đã bị chọc giận hoàn toàn, lao theo cô.
Đợi cho xung quanh đã không còn ai, Thời Miên mới nhanh chóng thu hẹp khoảng cách. Cô nhắm thẳng vào đôi mắt của Trâu Bốn Sừng, xả ra những luồng đạn ánh sáng. Khi cô ngừng bắn, Trâu Bốn Sừng cũng ngã rầm xuống đất. Thời Miên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sức lực của con Tinh thú này thực sự rất lớn. Nếu để nó chạy lại đ.â.m vào cơ giáp, e rằng cơ giáp sẽ bị đ.â.m bay đi luôn.
Cũng may, cơ giáp ở thế giới này giống như những con rối trong thế giới tu tiên, đều dùng tinh thần lực hay còn gọi là thần thức để điều khiển. Chỉ khác ở chỗ, một loại được vận dụng nội tại, một loại được phóng thích ra bên ngoài cơ thể.
Bằng không, hôm qua cô mới chỉ vừa tiếp xúc cơ giáp, lại chỉ dùng sức mạnh thể chất thì e rằng rất khó đối phó với Trâu Bốn Sừng.
Thời Miên nhảy xuống cơ giáp và truyền tin cho Tôn Trường Không: " Tôi đã tiêu diệt Trâu Bốn Sừng ở phía Đông Bắc. Kiến trúc xung quanh đã bị phá hủy khá nhiều, có khả năng có người bị thương vong."
Tôn Trường Không bình thản lắng nghe cô nói, thậm chí còn gật đầu nhẹ: "Xử lý con Trâu Bốn Sừng phải không? Từ từ... Cô vừa nói cái gì cơ!?" Thời Miên chỉ có thể lặp lại một lần nữa và còn kích hoạt giao diện camera, quay cận cảnh t.h.i t.h.ể Trâu Bốn Sừng cho ông ấy xem.
"Truyền tọa độ cho tôi, tôi sẽ liên lạc với Thất Hợp bang ngay. Cô đừng đi lung tung, cẩn thận vẫn còn nguy hiểm."
Tôn Trường Không nhanh chóng ngắt kết nối.
Thời Miên cũng lo lắng rằng có thể còn Tinh thú ở gần đó. Cô cẩn thận quan sát một lúc, rồi mới điều khiển cơ giáp tiến về phía tòa nhà đã đổ nát.
Cô cứu thêm năm, sáu người từ dưới đống đổ nát, tất cả đều được đưa đến nơi an toàn mà đứa trẻ đang chờ.
Sau khi đứa trẻ đã hoàn hồn và nhìn thấy những người bị thương, đôi mắt lớn của nó đã ướt át.
Nhưng vì sợ làm phiền Thời Miên, đứa trẻ đã cố kìm nén nước mắt, thậm chí còn cố gắng giúp đỡ Thời Miên xử lý vết thương cho những người này.
Rất nhanh sau đó, trước khi mọi người từ Thất Hợp bang đến, đội của Lâm Tượng đã đến trước.
Họ đều mang theo trang bị chuyên dụng và hộp cứu thương, nhanh chóng bắt đầu hỗ trợ Thời Miên cứu người.
Thời Miên đặc biệt nhấn mạnh một điều: "Cố gắng không phá hủy dấu vết của Tinh thú. Chuyện này có phần kỳ lạ, có lẽ sẽ cần điều tra."
Mọi người lại cứu được thêm mười mấy người từ đống đổ nát, và cuối cùng, âm thanh xé gió của những chiếc xe bay cũng vang lên từ phía chân trời.
Những chiếc xe này rõ ràng tiên tiến hơn nhiều so với chiếc mà Trình Nặc cho Thời Miên mượn. Ánh đèn pha rọi sáng và nhanh chóng tiếp cận vị trí của Thời Miên.
Những người trên xe đều khoác lên mình quân phục màu đen, đội mũ bảo hiểm che kín mặt, toát ra một phong thái nghiêm nghị đến lạnh lùng.
Chỉ riêng người dẫn đầu có vẻ thong dong hơn cả, cổ áo quân phục mở rộng, để lộ xương quai xanh sắc nét và một mảng da rám nắng ẩn hiện.
Người đàn ông lên tiếng, giọng nói khàn đặc nhưng đầy cuốn hút: "Thanh Lang, anh dẫn một đội đi trinh sát khu vực. Xích Ưng, anh dẫn đội còn lại điều tra nguồn gốc của con tinh thú. Tôi tin rằng các lực lượng quân sự khác không thể vô dụng đến mức để một tinh thú cấp 2 phá vỡ phòng tuyến mà chạy thoát đến hành tinh Phan Đạt này."
"Vâng, Thất ca."
Quyển 1 -