Các giáo viên khác: ...
Để huấn luyện học sinh của mình đạt đến trình độ này, hẳn là Học Viện Lâm Tượng đã phải đầu tư không ít tài nguyên. Bởi vậy, không một ai tin rằng họ đã phải vay tiền để đến tham gia thi đấu.
Mí mắt Thời Miên thậm chí còn không mở được hoàn toàn, cô bé đang nói mê sao?
Trong khu vực thi đấu, hàng hơn mười học viên đã vượt qua hẻm núi an toàn. Tuy nhiên, bóng dáng của con chim lớn trên bầu trời đã sớm khuất dạng.
Nhóm người Phong Vũ đều rất lo lắng, nhưng Tề Trác lại không hề bận tâm. Anh cảm nhận rõ ràng dấu ấn linh lực mà mình đã đặt lên người cơ giáp sư Phong Vũ từ trước.
Đôi mắt hoa đào của thiếu niên khẽ cong lên, anh vờ ngây thơ nhìn xung quanh, rồi phân tích những dấu vết còn sót lại trên địa hình. Anh chỉ tay về phía đó và nói: "Chắc chắn Phi Vũ Tước đã mang người về tổ rồi. Chỉ có khu vực đó là nơi lý tưởng nhất để Phi Vũ Tước làm tổ."
Nhóm người Phong Vũ vẫn còn mơ hồ, họ thúc giục: "Vậy còn chờ gì nữa? Hãy dẫn đường đi!"
Tề Trác: "..."
Nếu để anh dẫn đường, e rằng đến sang năm họ cũng khó lòng tìm thấy được cơ giáp sư đó.
Vương Lạc mỉm cười, bước tới: "Để tôi đi. Tôi sẽ điều khiển cơ giáp đi trước dẫn đường."
Vừa mới trải nghiệm khả năng lướt gió của cơ giáp do Vương Lạc điều khiển, đội Phong Vũ càng thêm tin tưởng cậu. Đoàn người tức tốc lên đường, tận dụng màn đêm che phủ. Chẳng bao lâu sau, họ đã nhìn thấy một tổ chim khổng lồ trên vách đá, và cơ giáp sư của Phong Vũ đang ngồi run rẩy trong đó.
Lúc này, con chim lớn đã khép đôi cánh khổng lồ lại, dùng đầu cọ cọ vào cơ giáp sư, khiến gương mặt cậu ta trắng bệch hơn cả tử thi.
"Bạn học của các cậu được đối xử ưu ái quá nhỉ," Hồ Nhất Châu ngẩng đầu liếc nhìn, châm chọc nói, "con chim lớn kia không những không làm cậu ta bị thương mà còn lấy những viên đá lấp lánh để dỗ dành. Hay là chúng ta đừng cứu vội, đợi sang năm quay lại. Biết đâu lúc đó các cậu đã lên chức chú bác, cô dì rồi."
Nhóm người Phong Vũ: "..."
Hiện tại, tất cả thành viên Phong Vũ đều đã biết cái miệng của Hồ Nhất Châu khó ưa đến mức nào. Nếu không phải vì mối quan hệ hợp tác giữa hai bên, có lẽ họ đã cho cậu ta một bài học nhớ đời.
"Hình như trong tổ chim có một tấm thẻ." Vương Lạc vẫn đang nheo mắt quan sát, bỗng nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt của Hồ Nhất Châu lập tức trở nên nghiêm trọng ngay lập tức: "Con chim trộm cướp kia, mau trả bạn của tao lại đây! Đừng trách tao không cảnh cáo mày, tình yêu giữa người và chim sẽ không có kết quả đâu!"
Nhóm người Phong Vũ: "..."
Mặc dù đối tác có vẻ hơi khó ưa, không, phải nói là cực kỳ khó ưa, nhưng bạn học của họ vẫn bình an, và việc cứu người như thế nào thì cần phải từ từ tính toán.
Trực tiếp tấn công hiển nhiên là không khả thi. Một khi con chim lớn kia bị chọc giận, nó có thể dễ dàng làm bị thương cơ giáp sư Phong Vũ.
Nếu không phải lo sợ cậu ta bị thương, hoặc không thể cứu kịp khi cậu ta bị rơi từ trên cao xuống, thì ngay từ lúc phát hiện có người bị bắt, họ đã có thể nổ s.ú.n.g tức thì rồi.
Cuối cùng, mọi người quyết định sẽ tạo ra tiếng động lớn để dụ con chim rời tổ, sau đó Vương Lạc, người có khả năng bay tốt nhất, sẽ lên đó để cứu người.
Mười phút sau, trong khu vực thi đấu vang lên thông báo hệ thống: [Học Viện Quân Sự Phong Vũ tiêu diệt một con tinh thú cấp 3.]
"Đã trễ thế này rồi mà còn ở đó mà săn tinh thú." An Kiệt bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
"Chắc là thấy trên tuyến đường này không có học viện nào khác nên muốn tăng cường số điểm." Đội trưởng Hứa Tân bình thản nhận định: "Ngày mai, sau khi hội hợp với Học Viện Không Vực và hoàn tất mục tiêu chính, chúng ta sẽ quay lại để quét sạch bọn chúng."
Cứ để bọn chúng lầm tưởng có hy vọng, liều lĩnh tiêu diệt tinh thú, rồi cuối cùng nhận ra mọi nỗ lực đều công cốc. Chẳng phải sẽ càng thêm phần kịch tính ư?