Dựa theo thực lực của Không Vực, kể cả các đội còn lại trong tổ B liên thủ cũng khó mà diệt hết họ.
Nhưng Phong Ngạn vốn đi trước, tại sao lại không phát hiện ra tinh thú cấp 4?
Giữa lúc vô số giả thuyết nổi lên, những người hoang mang nhất lại chính là Học Viện Không Vực.
Trước đó, họ vừa hạ gục một bầy dị thú, đang tranh thủ nghỉ ngơi, thì bỗng một kỹ binh trinh sát xuất hiện, thắc mắc vì sao họ lại di chuyển nhanh đến vậy.
Cả đội quay đầu nhìn, kẻ đó bỗng khựng lại, rồi vội nói: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người." Sau đó nhanh chóng rút lui, định rời khỏi vị trí.
Không Vực cũng chẳng bận tâm kẻ đó đến đây làm gì, có phục kích hay không cũng không quan trọng, nên đã thẳng tay tiêu diệt.
Chỉ đến khi nghe thông báo bị loại khỏi vòng chiến, họ mới nhận ra đối phương là người của học viện Phong Vũ.
Một đội đến từ tổ C... làm sao lại có thể vượt qua khu vực tổ B?
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Dù gì thì Phong Vũ giờ đây đã mất một thành viên, dù có đủ quân số cũng chỉ đến để dâng điểm mà thôi.
Không Vực không hề bận tâm, tiếp tục cho các kỹ sư cơ giáp sửa chữa khẩn cấp hệ thống chiến đấu.
Sắp đến khu vực chuyển tiếp giữa tổ B và tổ C, họ phải đưa trạng thái chiến đấu lên mức tối ưu để thực hiện kế hoạch đã định.
Ngay sau đó, Phong Vũ dẫn đội tiến đến, cùng với một đội Lâm Tượng hoàn toàn xa lạ.
Tiếp đó, đối phương hoàn toàn không tuân theo quy tắc giao chiến, không hề có lời cảnh báo nào đã phát động tấn công chớp nhoáng.
Không những vậy, bốn cơ giáp hỏa lực tầm xa còn đồng loạt khóa mục tiêu và tập trung hỏa lực vào một cơ giáp.
Cơ giáp của đội trưởng Không Vực vẫn còn đang trong quá trình sửa chữa, người điều khiển thậm chí còn chưa kịp kích hoạt hệ thống điều khiển thì cơ giáp đã nổ tung, trực tiếp bị loại khỏi vòng đấu.
Sau khi trận chiến kết thúc, Phong Vũ kéo kỹ binh trinh sát của họ ra khỏi khoang lái cơ giáp đang bốc khói. Kỹ binh trinh sát ấy thê thảm vô cùng, trên đầu còn sưng một khối u lớn.
-
Sao cậu lại lạc đến khu vực này?
Kỹ binh trinh sát lúng túng, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi lạnh: " Tôi thấy màu đồng phục của họ có nét tương đồng với Lâm Tượng quá... nên đã tưởng nhầm là Lâm Tượng."
Lúc này, đội Không Vực mới thực sự chú ý đến đồng phục của Lâm Tượng: "Các cậu đang bắt chước Không Vực sao?"
Giọng điệu vừa tràn đầy sự tức giận, vừa không che giấu nổi vẻ khinh thường.
"Chúng tôi cần gì phải bắt chước các cậu?" Hồ Nhất Châu tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, giọng điệu châm chọc: "Các cậu thậm chí còn chẳng lọt nổi vào top tám, rõ ràng chính các cậu mới đang cố gắng bắt chước phong cách của Lâm Tượng."
Đòn giáng thẳng vào lòng tự tôn này quả thực vô cùng cay nghiệt.
Không Vực đã dốc hết sức lực để cố gắng chen chân vào top bốn, vậy mà ngay ngày thứ hai đã bị loại toàn bộ quân số, thậm chí điểm số còn không đủ để lọt vào top tám.
Nhìn thấy đội Không Vực tập thể im lặng, đội Phong Vũ đột nhiên nhận ra, khi Hồ Nhất Châu chĩa mũi dùi công kích vào người khác, cái cảm giác này thật sự sảng khoái!
Không đợi Tề Trác lên tiếng, các thành viên Phong Vũ đã nhao nhao hô gọi Trình Nặc: "Nào, Trình Nặc, trình diễn cho họ xem một màn đi!"
Trình Nặc ngồi trong khoang lái cơ giáp, chưa bao giờ được hoan nghênh như thế, cậu lập tức theo phản xạ kéo thấp tấm che mặt xuống, rồi hiên ngang nâng cao đại chùy năng lượng của mình.
"Quá sức trơ trẽn!"
Trong phòng giám sát chung, giáo viên của Không Vực, từ đầu đến giờ vẫn đang chìm trong sự bàng hoàng, bỗng nhiên bật dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào Thời Miên: "Học viện Lâm Tượng của các người đang dạy học sinh theo cái kiểu này sao?"
Vị giáo viên này vóc dáng cao lớn, ánh mắt giận dữ khiến người khác có cảm giác bị áp bức nặng nề.
Thế nhưng cô bé đang ngồi trên ghế điều khiển lại chẳng hề d.a.o động, thậm chí đôi chân nhỏ nhắn vẫn đung đưa thoải mái lơ lửng giữa không trung, giọng điệu cũng hết sức nhẹ nhàng: "Việc dạy dỗ như thế này, chẳng phải đang rất tốt sao?"
Cô bé giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn lên, chỉ về phía màn hình hiển thị chính: "Ngay cả đội hạng 5 của năm ngoái cũng có thể đánh bại, lại còn biết cách tranh thủ quảng bá cho học viện để thu về thêm nguồn lợi kinh tế, tôi rất hài lòng."
Không buồn khoa trương, thậm chí còn thản nhiên rắc muối lên vết thương của đối phương một cách công khai.
Giáo viên Không Vực tức giận đến mức bật cười lạnh: "Hai đội liên thủ đánh lén một đội, cũng gọi là đánh bại sao?"
"Thế các người vội vã tập hợp lực lượng với Chisney, chẳng phải cũng có ý định đánh lén sao?"
Quyển 2 -