Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Quyển 2 - Chương 112:

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mắc nợ không trả được lại đi đánh bạc, cuối cùng thua sạch đến mức tán gia bại sản...

Cảm giác quen thuộc này là sao đây?

Vương Lạc, người ngồi gần Nhiếp Tử Phong nhất, lén huých chân cậu ta và dùng ánh mắt ra hiệu cậu ta nên dừng lại.

<p></p>

Nhưng Nhiếp Tử Phong chẳng thèm để ý, vẫn thao thao bất tuyệt: "Mấy người bảo cậu ta có ngốc không? Nợ nần chồng chất không chịu nghĩ cách trả, lại đi đánh bạc. Đánh bạc thì trả được nợ sao? Đánh bạc thì giàu nhanh được chắc? Không bị nghẽn mạch m.á.u não cả chục năm thì làm sao làm ra được chuyện này?”

Vương Lạc ôm mặt, cảm thấy cậu ta đã hết thuốc chữa rồi, không còn cách nào cứu vãn.

Nhiếp Tử Phong đúng là xui xẻo. Lúc thầy cô đi bắt sòng bạc, cậu ta đứng gần đó, bị nghi ngờ là đồng phạm, bị thẩm vấn suốt nửa ngày mới được thả ra. Cảm giác oan ức khiến cậu ta không nhịn được mà lắm lời thêm vài câu.

Thấy mọi người cứ im re, Nhiếp Tử Phong lại thắc mắc: "Mọi người bị sao vậy? Chẳng lẽ cũng đã đặt cược rồi?"

Chưa dứt lời, chiếc ghế dưới m.ô.n.g cậu ta đột nhiên vỡ vụn.

"Rầm!" Nhiếp Tử Phong ngồi phịch xuống đất, ngay sau đó hét toáng lên vì bị một đinh vít lớn bằng ngón tay cái găm vào mông.

Cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều sững sờ.

[Cậu ta khỏe như vậy sao? Trước đây đâu thấy mạnh như thế!]

Phải biết rằng, ghế ở Học Viện Quân Sự được làm bằng hợp kim siêu bền, vậy mà lại bị cậu ta ngồi vỡ tan tành...

[Trời ơi, có phải tôi đã xem nhẹ thể chất của cơ giáp sư rồi không?]

Người ngơ ngác nhất vẫn là Nhiếp Tử Phong. Nhưng ngoài sự ngơ ngác, cậu ta còn thấy đau điếng.

Cậu ta vừa nhăn nhó vừa với tay ra sau lưng để rút đinh vít ra. Nhưng kỳ lạ thay, nó như thể bám rễ vào người cậu ta, rút mãi không ra. Cậu ta suýt khóc: "Mấy người cố mà đánh cho tốt vào, tôi... tôi đi đến bộ phận y tế một lát!"

Vừa nói, cậu ta vừa không quên liếc nhìn đống tàn tích trên đất: "Ghế của học viện chúng ta kém chất lượng đến vậy sao?”

Làm trò hề trước toàn bộ khán giả cả nước, đúng là quá mất mặt!

Đội Lâm Tượng dõi mắt nhìn theo Nhiếp Tử Phong đang ôm m.ô.n.g bỏ đi, rồi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Thời Miên ngồi bên cạnh đang thu tay về từ tay vịn của chiếc ghế.

Cô bé với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, khuôn mặt không chút biểu cảm và lạnh lùng cất lời: "Chiếc ghế này không phải do chúng ta làm hỏng, toàn bộ khán giả đều có thể làm chứng."

Lúc này ai dám bảo cô bồi thường chứ? Chán sống rồi à?

Các học viên vội vàng gật đầu lia lịa: " Đúng đúng đúng, Nhiếp Tử Phong đúng là người không thể nhìn từ bề ngoài được. Làm cơ giáp sư thì phí hoài tài năng quá."

Cả đám lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc như đang dự lễ chào cờ. Thái độ này còn nghiêm chỉnh hơn cả Học Viện Phong Ngạn, khiến khán giả xem phát sóng trực tiếp cảm thấy không quen.

Sau đó, đội Lâm Tượng giữ im lặng hoàn toàn. Nhân viên nhanh chóng dọn dẹp tàn tích của chiếc ghế. Không lâu sau, trận đấu tứ kết chính thức bắt đầu. Là hai giáo viên dẫn đội, thầy Sửu và Thời Miên cùng bước lên sân khấu, lịch sự bắt tay đối thủ.

"Rất mong chờ màn trình diễn hôm nay của Lâm Tượng."

Thầy Sửu mỉm cười đầy khách sáo, nhưng vừa dứt lời thì "rắc" một tiếng, khớp ngón tay của ông ta đã bị bẻ lệch vị trí.

Đối diện, cô bé với vẻ mặt vô tội còn lịch sự hơn ông ta, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta và lắc mạnh: "Chisney là một đối thủ rất đáng kính trọng. Xin hãy cử ra cơ giáp tốt nhất, đắt nhất của các người. Cảm ơn."

Thầy Sửu đau đến hít một hơi lạnh, nhưng không dám biểu lộ, vì sợ mất mặt. Ông ta cố gắng giữ nụ cười gượng gạo để bắt tay cho xong.

Khi quay lưng lại và khuất khỏi tầm nhìn của máy quay, sắc mặt ông ta lập tức sa sầm.

Trong vòng tứ kết, Lâm Tượng được chọn bản đồ trước, còn Chisney được quyền cấm ba bản đồ. Không chút do dự, thầy Sửu giơ tay phải, sau đó lại đổi sang tay trái để chọn Sa Mạc Vô Tận, Vùng Nước Ngàn Đảo và Mê cung Đá.

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Quyển 2 - Chương 112: