Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 386

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~42 phút

Hắn ta ngồi ngay ngắn trước bàn sách, ánh mắt dán chặt vào tên sách [Đoạn Kiều], hắn ta không còn để tâm đến bất kỳ điều gì khác, liền lật từng trang, say sưa đọc. Cuốn sách này quả thực khác hẳn với [Phi Sa], phần đầu [Phi Sa] kể về quá trình chung sống của Cảnh Phóng và nghĩa phụ, mang theo chút hơi ấm áp lòng người, song [Đoạn Kiều] ngay từ khởi đầu đã mở ra cảnh dịch bệnh bùng phát trong thành, bởi vậy cả cuốn sách từ đầu đến cuối đều bao trùm một nỗi bi thương.

Từ trang đầu tiên của sách, mỗi khi lật một trang sách, lòng Trương Thần lại càng thêm căng thẳng tột độ, cho đến khi đọc thấy cảnh có kẻ trong thành lén lút đào đường hầm để trốn chạy, trái tim hắn ta như bị treo ngược giữa cổ họng.

Chứng kiến vì hành vi ích kỷ của vài kẻ mà dịch bệnh lại hoành hành khắp các thị trấn lân cận, hắn ta, vốn là một thư sinh đọc sách, cũng không kìm lòng được mà quên mất lễ nghi phép tắc, buột miệng thốt ra vài lời lẽ không hay ho.

Đến khi Lương Úy hạ lệnh chặt cầu, trong lòng hắn tuy dấy lên một cỗ khí khái hào hùng, nhưng cũng chẳng khỏi thổn thức nỗi niềm lo lắng cho bách tính, bởi con đường duy nhất đã bị cắt đứt, cơ hội được cứu sống lại càng mong manh tựa sợi tơ.

Dưới chân cầu là dòng sông cuộn chảy. Nếu không phải vì quá lo sợ dịch bệnh sẽ lan rộng khắp chốn, Lương Úy cũng sẽ không tàn nhẫn đến vậy. Song, trong thâm tâm hắn vẫn rõ, cho dù triều đình có phái ngự y xuống thì khả năng khống chế cũng chẳng lớn lao. Chỉ có cách đoạn tuyệt thành dịch này, các châu thành bên ngoài mới không lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Trương Thần đọc đến đoạn này, bỗng chốc vỡ lẽ sự tình, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi bi thương khôn xiết.

Đến khi Quý Lễ cũng từ dưới lầu cầm cuốn [Đoạn Kiều] lên tìm hắn, Trương Thần đã đọc đến hồi kết: "...Lương Úy nhìn vầng hoàng hôn ảm đạm phủ xuống tường thành, trong ánh mắt tựa hồ có một ngọn lửa hy vọng đang bập bùng, cứ thế dõi nhìn mãi... Đến khi mặt trời khuất hẳn, ông ấy cũng khẽ khép mi, nhưng khuôn mặt lại bình thản và dịu dàng, như thể vừa chìm vào một giấc mộng thanh bình..."

"Trương Thần! Huynh đã đọc chưa? Nghiễn Thanh tiên sinh có tác phẩm mới!"

Ngay sau đó, Quý Lễ đã thấy quyển sách còn mới tinh nằm trong tay Trương Thần, hắn liền cười khà, hỏi: "Thế ra huynh đã đọc qua rồi ư?"

Trương Thần đăm chiêu nhìn sách, nhẹ nhàng khép lại, đoạn mới ngước nhìn Quý Lễ đối diện, hỏi: "Vì cớ gì mà giờ huynh mới vãng lai? Đệ đã chờ huynh từ buổi ngọ, nay vầng dương sắp khuất bóng, huynh mới chịu ghé chân!"

Quý Lễ cười nói: "Chốn gia đình có đôi chút việc vặt, vừa xong là đệ tức tốc đến ngay này."

Sau đó, hắn lại giơ cuốn [Đoạn Kiều] trong tay lên hỏi: "Thế nào? Huynh đã đọc bao lâu rồi? Có phải lại kể về thiếu niên anh hùng chinh chiến sa trường không?"

Trương Thần lắc đầu: "Không phải, huynh cứ đọc rồi sẽ tường."

Quý Lễ nghe xong chỉ thấy tiếc nuối. Cuốn [Phi Sa] trước kia hắn ta còn chưa đọc đã mê mẩn, cứ ngỡ tác phẩm mới này cũng thuộc thể loại tương tự, vừa hay có thể đọc cho thỏa thích!

Nhưng nghĩ đến tác giả là Nghiễn Thanh tiên sinh, người có thể viết ra [Phi Sa] lừng lẫy, thì bất kể là thể loại gì, hắn đều vô cùng hứng thú!

"Để đệ đọc thử xem..."

Trương Thần đã đọc xong sách, trong lòng cũng dần thoải mái, tâm trạng cũng không còn căng thẳng như lúc đọc.

Hắn an tọa đối diện, ung dung rót chén trà thưởng bánh ngọt, chậm rãi ngắm Quý Lễ lật từng trang sách, khi thì cau mày, khi thì kinh hãi, lúc lại bi thương, vẻ mặt biến hóa muôn phần thú vị.

Đến giờ ngọ, các thư sinh trong học viện cũng đã bãi khóa, nên giờ đây lầu hai đã chật kín những văn nhân. Xem kỹ thì phần lớn mọi người đều chăm chú vào cuốn Đoạn Kiều vừa ra lò.

Cửa sổ lầu hai mở toang, gió mát buổi tối thoảng qua. Các thư sinh ngồi bên bàn đọc sách lật vài trang, rồi lại ngắm hoàng hôn ngoài song cửa, không khí vô cùng yên tĩnh và thanh bình.

Tần Tĩnh Nghiễn khẽ đặt trà và bánh ngọt lên bàn đọc sách cạnh song cửa. Chàng ngẩng đầu nhìn những thư sinh đang đắm mình trong ánh hoàng hôn, khẽ mỉm cười rồi chậm rãi xuống lầu.

Đến khi trời tối hẳn, các thư sinh trên lầu vẫn giả vờ như không biết, chẳng thấy ai chịu xuống.

Lý Tuyết Trân bất đắc dĩ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, mỉm cười nói: "Thiếp biết phải làm sao đây? Cố sự của chàng quá đỗi cuốn hút, khiến người ta đọc rồi chẳng nỡ buông tay!"

Chươngg 387:

Tần Tĩnh Nghiễn cất lời: "Dù sao giờ này đôi ta cũng chẳng có việc gì. Hay là ta vào tiểu trù nấu chút mì dùng bữa, rồi nán lại tiệm một hồi lâu. Ta sẽ lên thắp đèn cho các vị khách."

Lý Tuyết Trân khẽ gật đầu, đáp: "Thiếp nghe theo chàng. Chàng cứ đi đi, thiếp sẽ chuẩn bị mì cho đôi ta."

Tần Tĩnh Nghiễn khẽ xoa đầu nàng, đoạn mới quay bước lên lầu.

Cầu thang lên lầu hai có một giá sách, trên giá sách bày đồ trang trí và mấy chiếc hộp gỗ. Trong những chiếc hộp gỗ ấy toàn là nến.

Tần Tĩnh Nghiễn đặt nến lên từng bàn, thắp sáng. Rồi trong tiếng đa tạ của mọi người, chàng mới xuống lầu dùng mì.

Đến giờ Tuất ( khoảng bảy tám giờ tối), những người trên lầu mới ôm cuốn [Đoạn Kiều] xuống lầu.

"Tần chưởng quỹ, sách mới của Nghiễn Thanh tiên sinh thật là tuyệt bút! Ta đọc một mạch xong hết, Nghiễn Thanh tiên sinh quả không hổ danh là Nghiễn Thanh tiên sinh..."

Vương Lâm Chi cứ thế thao thao bất tuyệt, nhất thời quên bẵng ý định hỏi giá sách để thanh toán.

Cho đến khi người phía sau thúc giục, cậu ấy mới chợt nhớ ra, ngượng ngùng hỏi: "Quyển này giá bao nhiêu vậy?"

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Giống như quyển [Phi Sa], năm trăm văn."

Vương Lâm Chi nghe xong liền sảng khoái trả tiền, trân trọng ôm cuốn [Đoạn Kiều] đi về phía cửa tiệm.

Khi bước về phía trước, cậu ấy còn nhìn những cuốn sách mới bày trên bàn dài. Thấy sách chỉ còn chưa đầy năm mươi cuốn, cậu ấy không khỏi mỉm cười nghĩ thầm, hôm nay đám Thẩm Nham đều không đến, đợi ngày mai tan học tới chắc là đã bán hết rồi! Vẫn là cậu ấy thông minh hơn! Đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ rất hâm mộ!

Quý Lễ và Trương Thần gần như là hai người cuối cùng xuống lầu.

Ban đầu Trương Thần thấy mọi người đã đi hết, đã bắt đầu thúc giục Quý Lễ, nhưng sự chú ý của Quý Lễ đều dành cả vào sách, làm sao có thể chịu đi. Cuối cùng, hắn nhất quyết xem cho hết, đến khi nến trên lầu hai tắt hết mới chịu theo Trương Thần xuống lầu.

Lúc đọc sách không thấy, giờ đọc xong, Quý Lễ mới thấy bụng đói cồn cào.

Khi trả tiền, Quý Lễ nói với Trương Thần: "Hôm nay đã trễ thế này, đoán chừng cũng không còn cửa tiệm nào mở cửa. Hôm nay chúng ta vẫn nên nhà ai nấy về dùng bữa đi."

Trương Thần bất lực nói: "Vậy không phải đều do huynh sao, đệ đã thúc giục từ sớm, vẫn cứ không đi..."

Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy, không khỏi mở lời: "Nếu hai vị đang muốn tìm nơi dùng bữa, có thể ghé thưởng thức lẩu và hải sản ở tiệm ta. Món ăn rất đỗi mỹ vị, giờ này vẫn chưa đóng cửa."

Trương Thần nghe xong nói: "Ngày hôm qua, bọn ta vừa thưởng thức lẩu cua, song nồi lẩu ấy e rằng chỉ là nước luộc rau đạm bạc, ta và Quý Lễ đều nghĩ rằng chẳng mấy ngon lành, bởi vậy đã không ghé lại."

Tần Tĩnh Nghiễn tìm cho hai vị chút bạc lẻ, cười nói: "Vậy thì hôm nay hai vị cứ thử xem sao. Tuy chỉ là món lẩu rau thanh đạm, nhưng hương vị mỹ vị hơn sức tưởng tượng của hai vị rất nhiều! Chư vị khách nhân đều ưa chuộng cả!"

Nói đoạn, Tần Tĩnh Nghiễn lại tiếp lời: "Thật ra tửu lầu lẩu cùng tiệm hải sản đều do huynh trưởng và tẩu nương của ta khai trương. Nếu hai vị ưa hải sản, nhất định phải ghé đến nếm thử lẩu một phen! Đều do cùng một chủ quán mở ra, hương vị chắc chắn chẳng hề kém cạnh đâu."

Quý Lễ nghe vậy liền vội kéo tay Trương Thần thốt lên: "Vậy thì hôm nay chúng ta hãy đi nếm thử xem sao! Dù sao bụng cũng đã đói meo, cứ tùy tiện thưởng thức chút đỉnh đi."

Trương Thần thấy vẻ mặt đã bị hắn thuyết phục hoàn toàn, liền gật đầu ưng thuận: "Được lắm, chúng ta sẽ đến nếm thử tức khắc!"

Đợi đến khi hai người bọn họ bước đến bên ngoài tửu lầu lẩu, quả nhiên bên trong đèn đuốc vẫn còn sáng rực.

Thời khắc này, lẽ ra khách khứa phải thưa thớt lắm. Nhưng đợi đến khi bọn họ bước vào trong, dõi mắt nhìn kỹ một phen, thế mà lại chẳng tìm thấy lấy một chỗ trống nào.

Tần Tiểu Quang vừa trông thấy bọn họ, vội vàng bước ra nghênh đón: "Hai vị khách quan, hiện tại tửu lầu chúng ta đã kín chỗ rồi." Nói đoạn, hắn chỉ tay vào mấy chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, nói: "Nếu không, hai vị có thể ngồi nơi đây chờ đợi một lát chăng?"

Ngay lúc này, chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ đã có vài vị khách nhân đang ngồi chờ đợi rồi.

Trương Thần và Quý Lễ nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong tửu lầu, ngạc nhiên khôn xiết. Thời khắc này rồi, thế mà vẫn còn đông đảo khách nhân đến thế! Hơn nữa, lại còn có người đang xếp hàng chờ đợi!

Chươngg 388:

Hai người nhìn nhau, khôn cùng hứng thú đối với tửu lầu lẩu này.

Quý Lễ gật đầu với Tần Tiểu Quang: "Được, vậy thì hai ta xin chờ một lát vậy."

Tần Tiểu Quang đáp: "Vâng ạ!"

Đợi chừng một khắc trà, lần lượt có hai ba bàn khách rời đi, cuối cùng Quý Lễ và Trương Thần mới có thể an tọa vào bàn.

Theo lời giới thiệu của Tần Tiểu Quang, hai người gọi một nồi lẩu uyên ương. Về món ăn, bọn họ gọi hai phần thịt bò tươi, một phần khoai tây, một phần dạ dày, một phần tôm tươi giã, một phần đậu hũ chiên, một phần rau tươi, một bình trà gạo nếp và một phần cơm trắng.

Hai người vâng theo lời chỉ dẫn của Tần Tiểu Quang, tự tay pha hai chén nước chấm. Nóng lòng chờ đợi chốc lát, Tần Tiểu Quang bưng một nồi nước lẩu, còn Thẩm Mộc đẩy một đĩa đồ ăn đến.

Đặt nồi lẩu xuống, đồ ăn đều bày lên bàn. Hướng dẫn kỹ lưỡng cách nhúng dạ dày sao cho ngon nhất, Tần Tiểu Quang mới mỉm cười nói: "Khách quan cứ tự nhiên dùng bữa. Nếu có điều chi cần, cứ gọi chúng ta một tiếng là được."

Trương Thần nhắm mắt hít hà mùi thơm cay nồng của nước lẩu, khen tấm tắc: "Thứ nước dùng này quả thật thơm lừng!"

Quý Lễ múc một bát canh cà chua nóng hổi đưa cho hắn: "Tiểu nhị vừa dặn dò, thứ nước dùng này thơm ngon lắm, có thể uống cạn trước, rồi hẵng cho đồ ăn vào nhúng."

Hai người đều uống cạn một bát canh cà chua nhỏ. Trương Thần lập tức bưng một phần thịt bò tươi, lần lượt nhúng vào nồi nước lẩu cà chua thanh ngọt và nồi nước lẩu dầu ớt cay nồng.

"Phù..." Trương Thần vừa thổi nguội miếng thịt bò rồi cho vào miệng nhai, vừa trợn tròn mắt nhìn Quý Lễ: "Ta quả là lầm to rồi! Món lẩu rau này, chẳng trách lại có nhiều người ưa chuộng đến thế. Hương vị này... Cái cảm giác này, quả thực là mỹ vị tuyệt trần, khác xa với những món ngon bình thường ta từng nếm qua!"

Quý Lễ nhìn biểu cảm khoa trương của hữu nhân, bán tín bán nghi, liền gắp một miếng thịt bò thấm đẫm nước chấm mà nếm thử. Chỉ vừa ăn xong một miếng, hắn liền chẳng muốn cất lời nữa. Bởi lẽ... Hương vị quả thực quá đỗi mỹ vị, khiến hắn hoàn toàn quên cả việc mở miệng thốt lời.

Cuối cùng khi hai người bọn họ bước ra khỏi tửu lầu lẩu, khách nhân trong tửu lầu đã vơi đi gần hết rồi.

Bọn họ ăn uống no say suốt gần một canh giờ, chẳng những ăn sạch sẽ những món đã gọi từ ban đầu, sau đó lại gọi thêm vài món nữa. Đợi đến khi cái bụng đã không thể dung nạp thêm bất cứ thứ gì, bọn họ mới lưu luyến dừng lại.

Quý Lễ bước ra khỏi tửu lầu, quay đầu nhìn lại tên quán, rồi dõi mắt nhìn Trương Thần, thốt lên: "Trước đây hai ta quả đã bỏ lỡ quá nhiều rồi! Ngay bên cạnh tiệm hải sản, thế mà hai ta đều chưa từng đặt chân tới!"

Trương Thần gật đầu: " Đúng vậy, ngày mai ta nhất định phải ghé lại!"

Quý Lễ cũng phụ họa: "Ta cũng thế!"

Bên kia, Vương Lâm Chi ôm sách trở về phủ, liền lại giở ra xem lần thứ hai.

Tiểu Bao Tử đứng bên chân y, kéo kéo vạt áo, cái miệng nhỏ vẫn còn ngồm ngoàm nhai miếng thịt bò khô mà ngày đó Giang Oản Oản đã tặng cậu bé.

Vương Lâm Chi bất đắc dĩ ôm cậu bé vào lòng mình, khẽ nói: "Tiểu Bao Tử, cữu cữu bế cháu, cháu đừng quấy rầy cữu cữu đọc sách nữa nhé."

Tiểu Bao Tử tập trung ăn thịt bò khô, ngoan ngoãn gật đầu đáp lời: "Vâng, cữu cữu!"

Ngửi thấy mùi thì là thơm nồng trên người Tiểu Bao Tử, Vương Lâm Chi trong lòng lại chợt dấy lên chút thèm thuồng. Y hôn cậu bé một cái rồi thương lượng với cậu bé nhỏ: "Thịt bò khô của cháu, cho cữu cữu thưởng thức một chút có được không?"

Tiểu Bao Tử dõi mắt nhìn y rồi mềm mại thưa: " Nhưng... Nhưng không phải cữu cữu từng bảo là không ăn ư?"

Vốn dĩ hôm ấy, tiểu tử này mang về một gói lớn thịt bò khô, vui vẻ phân phát cho bọn họ cùng ăn. Kết quả, nhóm người Vương Lâm Chi đều muốn nhường lại cho Tiểu Bao Tử, bảo cậu bé cứ tự mình ăn hết. Tiểu tử đưa mãi mà thấy bọn họ đều không chịu ăn, thế là cậu bé giận dỗi thốt lên một câu: "Nương ơi, tiểu cữu cữu và ngoại tổ mẫu đều không ăn, vậy thì con sẽ tự mình ăn hết. Sau này, con sẽ chẳng chia cho mọi người nữa đâu!"

Cho nên ngay lúc này, Vương Lâm Chi nhìn thấy Tiểu Bao Tử trước mặt chu môi phụng phịu, lại còn mang theo vẻ nghi hoặc, khiến y có chút chột dạ trong lòng.

Nhưng Tiểu Bao Tử vẫn móc ra từ trong túi áo, miếng thịt bò khô được gói ghém cẩn thận đưa đến trước mặt y: "Hừ, cữu cữu cứ ăn đi."

Chươngg 389:

Vương Lâm Chi cầm lấy một miếng bỏ vào miệng rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, dỗ dành: "Được rồi, tiểu cữu cữu chỉ xin lấy một miếng thôi. Còn lại Tiểu Bao Tử hãy tự giữ lấy mà từ từ ăn nhé."

Tiểu tử lại cầm một miếng nhỏ khác bỏ vào miệng nhai, rồi mới cẩn thận gói ghém miếng thịt khô lại, trân trọng cất vào trong túi áo.

Vương Lâm Chi nhấm nháp thịt khô, đặt cuốn sách lên đùi Tiểu Bao Tử, lật từng trang từng trang mà đọc, một tay khác thì khẽ nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu hài nhi trong lòng mà đùa giỡn.

Tiểu Bao Tử ăn xong thịt bò khô, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm Chi nói: "Tiểu cữu cữu."

"Sao thế?" Vương Lâm Chi vừa đáp vừa lật sách.

"Ngày mai cháu... Cháu không về nhà đâu, cháu muốn đến nhà Đoàn Đoàn ca ca chơi, cữu cữu... Cữu cữu nói giúp cháu với nương và ngoại tổ mẫu nha."

Vương Lâm Chi khẽ nhíu mày: "Mấy ngày trước cháu mới đến, ta đã cho cháu đi một chuyến, vậy mà vẫn còn lưu luyến mãi không thôi."

"Hơn nữa, cũng bởi lần trước cho cháu về nhà Đoàn Đoàn chơi, mà nương và ngoại tổ mẫu của cháu đã trách mắng cữu cữu một trận rồi đấy."

Tiểu Bao Tử bĩu môi, nhìn y nói: "Phần thịt cữu cữu đang ăn là nương của Đoàn Đoàn ca ca cho đấy, thế mà cữu cữu lại không cho cháu đi!"

Vương Lâm Chi khẽ nhéo gương mặt nhỏ của cậu bé nói: "Muốn gì thì cháu cứ đi tìm nương và ngoại tổ mẫu mà nói, lời của hai người họ mới có trọng lượng."

Tiểu Bao Tử chu môi, lẩm bẩm: "Nương sẽ không cho cháu đi đâu."

Vương Lâm Chi nhìn dáng vẻ mất mát của cậu bé, khẽ búng nhẹ lên trán, rồi nói nhỏ bên tai cậu: "Vậy thì thế này đi, ngày mai tiểu cữu cữu tan học, sẽ nấn ná một lát, cháu và Đoàn Đoàn ca ca của cháu hãy nhanh chóng đi, cứ như vậy, khi trở về thì nương và ngoại tổ mẫu của cháu sẽ không trách cữu cữu nữa."

Tiểu Bao Tử gật đầu lia lịa: "Được ạ! Vậy thì đã nói xong rồi nha, ngày mai tiểu cữu cữu không thể đón cháu về sớm được đâu đấy!"

"Được được được, mau ăn thịt khô của cháu đi."

Lý Nghiêm ngồi sau quầy, nhìn Tần Tiểu Quang và những người khác từ trên lầu đi xuống, thở dài than thở: "Trời ạ... Mấy ngày nay không rõ vì sao, buổi sáng chẳng có ai đến dùng lẩu, nhưng đến buổi trưa và buổi tối thì khách lại đông như trẩy hội."

Tần Tiểu Quang rửa mặt xong ở sân sau rồi bước ra, cũng gật đầu, thở dài não nề: "Thế này thì biết tính sao đây? Buổi sáng chúng ta nhàn rỗi đến mức phát ngán."

Lý Nghiêm nói: "Không được, ta phải hỏi lão bản chuyện này nên làm thế nào mới phải."

Thẩm Mộc gãi đầu, nghi hoặc hỏi: " Nhưng chẳng phải lần trước lão bản đã nói buổi sáng không có khách là chuyện rất đỗi bình thường, bảo chúng ta không cần phải để ý đến sao?"

Ngay sau đó cậu ta lại nói: "Thế nhưng, buổi sáng không có khách, ta lại chẳng biết phải làm gì? Không có ai gọi tiểu nhị, ta thấy bứt rứt lắm!"

Lý Nghiêm gật đầu dặn dò: "Các ngươi hãy trông coi cửa tiệm cho cẩn thận, có lẽ hôm nay lão bản và lão bản nương sẽ không đến đâu, ta sẽ đến thôn thương nghị cùng bọn họ, xem liệu có thể bán thêm món nào khác chăng."

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc vội vàng gật đầu tuân lệnh.

Khi Lý Nghiêm trở về thì không đi xe ngựa hay xe bò, nhưng lúc đến thôn thì cũng chưa đầy một canh giờ.

Giang Oản Oản nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, vội vàng đứng dậy đi xem.

Khi mở cửa thấy Lý Nghiêm đứng bên ngoài, trong lòng nàng không khỏi khẽ rung, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tiệm có chuyện gì sao? Hay là có kẻ gây sự?"

Lý Nghiêm thấy vẻ hoảng hốt của nàng, vội vàng lắc đầu: "Không không không, tẩu tử đừng lo lắng, tiệm không có chuyện gì cả, chỉ là đệ đến tìm mọi người có chút việc riêng thôi."

Tần mẫu thấy y vào thì rót cho y một tách trà: "A Nghiêm, mau uống trà đi, đúng rồi, đến sớm thế này, đã dùng bữa sáng chưa?"

Lý Nghiêm gật đầu: "Thẩm thẩm, cháu đã ăn ở tiệm rồi mới tới đây."

Sáng sớm hôm nay Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đến ruộng làm cỏ, lúc Tần Tĩnh Trì vào cửa thấy Lý Nghiêm cũng không khỏi kinh ngạc.

Tần Tĩnh Trì rửa tay xong, nhíu mày hỏi: "Tại sao đệ lại tới đây, trong tiệm đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chươngg 390:

Lý Nghiêm lắc đầu, thấy bọn họ đều đã ngồi xuống, y mới cất lời: "Tĩnh Trì ca, tẩu tử, mấy ngày nay tiệm lẩu của chúng ta cũng không thể buôn bán vào buổi sáng, nên đệ muốn tới hỏi xem huynh tẩu có muốn bán thêm món nào khác cho tiệm lẩu hay không?"

Giang Oản Oản cười nói: "Buổi sáng mọi người đều thích ăn thanh đạm, chắc chắn hiếm có ai lại sáng sớm đã đến tiệm lẩu để dùng bữa lẩu. Còn buổi chiều và tối của tiệm chúng ta, khách ra vào đều đặn, phải không?"

Lý Nghiêm gật đầu: "Sau chiều, việc buôn bán đều rất tốt! Người xếp hàng dài dằng dặc."

Giang Oản Oản lập tức mỉm cười nói: "Ta thấy mấy ngày nay, lợi nhuận của chúng ta cũng không hề sụt giảm, nên các đệ đừng quá lo lắng. Buổi sáng không buôn bán được thì các đệ cũng có thể thả lỏng, nghỉ ngơi đôi chút, hoặc là ngủ nướng một mạch cũng chẳng sao."

Lý Nghiêm nghe xong, bất lực cười nói: "Tẩu tử, tẩu không biết thôi, lúc nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, tay chân bọn đệ đều ngứa ngáy khó chịu, vả lại bọn đệ đã làm việc cho tiệm, chỉ cần ngưng tay một chút, cả người liền cảm thấy bứt rứt."

Giang Oản Oản bất lực gật đầu: "Ừ... Vậy ta để suy nghĩ xem có thể bán thêm món gì, bình thường các đệ cứ buôn bán cho tốt, đợi ta ngẫm nghĩ thấu đáo rồi sẽ liệu tính sau."

Lý Nghiêm gật đầu: "Vâng vâng vâng, vậy tẩu tử, đệ xin phép về tiệm trước."

Lý Nghiêm nghe xong lời của Giang Oản Oản, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm đi không ít.

Suy nghĩ về lời vừa rồi của Lý Nghiêm, Giang Oản Oản bắt đầu trầm tư. Buổi sáng cũng chẳng thể bán được các món quà vặt.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng thấy có thể bán đồ ăn sáng, chỉ là nếu hấp bánh bao thì nhóm tiểu nhị trong tiệm phải thức dậy từ khi tinh mơ, như vậy sẽ quá đỗi vất vả, nên nàng đã bỏ qua món bánh bao.

Thời hiện đại có rất nhiều loại đồ ăn sáng, nàng phải nghĩ xem có món nào đơn giản, làm không quá mệt nhọc.

Hơn nữa, phải là món điểm tâm mà các tiệm khác chưa từng bày bán mới hay.

Suy tư thật lâu, nàng mới quyết định xong.

Hiện tại mỗi ngày xưởng đậu phụ của họ đều có thể làm ra đủ loại như đậu phụ chiên, đậu phụ khô, có thể làm thành món miến xào thập cẩm. Đây là một món ăn trọng yếu tại những nơi có thói quen dùng trà sáng, lại không khó chế biến.

Tiếp đó, cũng có thể nấu một nồi cháo thịt nạc và dăm ba chục quả trứng trà.

Chẳng những vậy, còn có thể làm bánh cuốn tay cầm, bên trong bánh có thể kẹp lạp xưởng, trứng chiên và lá rau tươi, cũng có thể kẹp một phần khoai tây xào ớt xanh vị chua cay.

Nhưng những món này, mỗi ngày chỉ giới hạn bán vài mươi phần, như vậy thì các tiểu nhị trong tiệm cũng sẽ không quá mỏi mệt, hơn nữa cũng có thể coi như một phương thức để thu hút khách.

Ý đã định, những ngày sau đó, Giang Oản Oản đã lần lượt làm miến xào thập cẩm, trứng trà và bánh cuốn tay cầm cho người nhà dùng bữa sáng, mọi người trong nhà đều vô cùng yêu thích.

Ngày đầu làm bánh cuốn tay cầm, nàng thấy Đoàn Đoàn thích lắm nên Giang Oản Oản đã dùng giấy dầu gói mấy phần bánh cuốn cho Đoàn Đoàn mang đến học viện cho Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bao Tử ăn.

Ngày hôm đó, Đoàn Đoàn vào học đường, vừa lấy chiếc bánh cuốn được gói cẩn thận trong túi đựng sách ra, thì nghe thấy xung quanh có âm thanh nuốt nước bọt.

Những tiểu đồng khác nhìn thấy đám Cẩu Đản ăn ngon lành, đều ứa nước miếng thèm thuồng, cậu bé mập mạp Lâm Tử Hằng trong lớp hôm đó đã khóc lóc nằng nặc đòi mua về thưởng thức.

Bây giờ Tiểu Đoàn Đoàn thông minh lanh lợi này đã bắt đầu đứng lên mà quảng bá.

"Loại bánh này gọi là bánh tay cầm, do mẫu thân ta làm! Chúng ta sẽ bán ở quán lẩu của gia đình ta, chư vị nếu muốn dùng, đều có thể ghé mua, trong tiệm không chỉ có loại bánh này, còn có đậu phụ thái sợi, thơm lừng, mỹ vị vô cùng! Hơn nữa còn có trứng trà thơm lừng!"

Tiếp đó cậu bé lại mỉm cười cong khóe môi nói tiếp: " Nhưng mẫu thân ta đã nói, những món ngon này chỉ bán dăm ba chục phần mà thôi, số lượng có hạn, nếu các ngươi muốn ăn thì phải ghé mua sớm!"

Chươngg 391:

Những tiểu đồng khác nghe đến đây, đều vô cùng phấn khích, nhưng bây giờ chúng lại không thể mua ngay được, chỉ có thể đăm đắm nhìn đám Tiểu Bao Tử đang thưởng thức món ngon.

Đoàn Đoàn nhìn vẻ mặt chăm chú của các bạn, suy nghĩ một lát rồi lại lấy từ trong túi đựng sách nhỏ của mình món kẹo bưởi và thịt bò khô mà ta cố ý mang theo, chia cho mỗi bạn một ít, ngay cả Lâm Tử Hành không thân thiện với chúng cũng được chia một viên kẹo và một miếng bò khô.

Khi Đoàn Đoàn chia đều lòng thầm tiếc nuối, kẹo bưởi trong phủ chẳng còn bao nhiêu, muốn ăn nữa thì phải đợi đến lúc trời đặc biệt lạnh mới được.

Nghĩ tới đây thôi, Đoàn Đoàn không khỏi thở dài.

Lâm Tử Hành ăn xong mấy món quà vặt mà Đoàn Đoàn chia cho cậu bé.

Cậu bé lau miệng rồi bước tới trước bàn của Đoàn Đoàn, có vẻ ngượng nghịu, nói: "Tần Kỳ An, đa tạ ngươi đã hảo tâm chia sẻ món ngon này với ta." Sau đó vỗ n.g.ự.c khẳng khái nói tiếp: "Sau này... Sau này chúng ta sẽ kết làm bằng hữu, nếu ngươi có bất kỳ chuyện gì, đều có thể tìm đến ta."

Tiểu Bao Tử nghe vậy vội vàng lau khóe miệng nhỏ còn vương vãi dầu mỡ, đặt bánh cầm tay còn lại lên bàn mình rồi duỗi cánh tay nhỏ ra, bĩu môi nói: "Lâm Tử Hành, Đoàn Đoàn ca ca là bằng hữu của ta và Cẩu Đản ca ca còn có Nhị Oa ca ca, chẳng thèm làm bằng hữu với ngươi đâu!"

"Lần trước ngươi còn trộm kẹo ngọt của Đoàn Đoàn ca ca! Ngươi thật xấu xa!"

Lâm Tử Hành nhìn Tiểu Bao Tử thấp hơn mình nửa cái đầu trước mắt, bất đắc dĩ mà phân bua: "Lâm Hiểu Thanh, ta đã nói hết rồi, ta không có trộm kẹo của ngươi, thật sự là con mèo trắng nhỏ trong học viện trộm, hôm đó chính ta đã nhìn thấy."

Tiểu Bao Tử nghi ngờ nhìn cậu bé: "Ta nào tin ngươi, có thể do ngươi thích ăn nên mới mập như vậy, nhất định là ngươi đã ăn!"

Lâm Tử Hành thở dài: "Ngươi đừng nói ta mập, mẫu thân ta nói sau này ta lớn lên, dáng người sẽ thon gọn lại."

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nghe hai người họ ngươi tranh ta giành nói không ngừng, cậu bé liền cất lời: "Được rồi, hai người đừng nói nữa, Lâm Tử Hành, sau này chúng ta hãy kết làm bằng hữu, còn có Tiểu Bao Tử, đệ ngoan đi, chúng ta cũng không có nhìn thấy Lâm Tử Hành lấy kẹo, đệ đừng làm ầm ĩ với huynh ấy nữa."

Tiểu Bao Tử bĩu môi: "Vâng."

Sau đó cậu bé mới đành bất đắc dĩ ngồi xuống bên bàn học của mình, cầm phần bánh cầm tay còn lại đưa lên miệng nhỏ mà nhấm nháp.

Trong khi đang ăn, thấy Lâm Tử Hành vẫn đang dõi nhìn thì cắn một miếng lớn, còn cố ý nhai rõ thành tiếng, rồi như vô tình khoe khoang: "Bánh mà Đoàn Đoàn ca ca cho đệ ăn thật ngon."

Chuyện trong học đường, Giang Oản Oản và những người khác đều chẳng hay biết, lúc này nàng và Tần Tĩnh Trì đang dạy nhóm người Tần Tiểu Quang làm bánh cầm tay, nói đúng hơn là chỉ đứng bên cạnh mà chỉ bảo.

Bọn họ đều đã học được cách làm trứng luộc nước trà, đậu phụ thái sợi và cháo thịt nạc, và đã học cách làm bánh cầm tay được hai ba ngày, nhưng họ vẫn lợi dụng lúc sớm mai, đường phố còn vắng người mà luyện tập thêm vài phần.

Dần dần trên đường ngày càng có nhiều người hơn, lúc này nhóm người Tần Tiểu Quang đã tự tay chiên một chiếc bánh cầm tay, có miếng kẹp lạp xưởng thái lát mỏng và trứng luộc, hoặc có miếng kẹp ớt xanh và khoai tây thái sợi, bắt đầu thưởng thức bữa sáng một cách khoái trá.

Mùi bánh cầm tay thơm lừng từ tay nhóm Tần Tiểu Quang cứ thế lan tỏa, khiến người đi đường dần dần tụ tập lại.

"Vật này là gì vậy? Ngửi thấy rất thơm!"

"Giá cả ra sao? Cho ta một phần đi!"...

Tần Tiểu Quang nuốt miếng bánh trong miệng rồi lấy một vò sành đựng trứng trà và một nồi cháo thịt nạc từ trong tiệm ra ngoài. Sau khi giới thiệu cặn kẽ từng món, cậu ấy mới nói: "Nếu chư vị ưng ý thì có thể nếm thử, với lại tiệm chúng ta còn có một món ăn gọi là đậu phụ thái sợi, món đó phải làm ngay tại chỗ, các ngươi cũng có thể thử, thưởng thức vô cùng ngon miệng!"

Chươngg 392:

Trong số những người vây quanh, không ít khách hàng thân thiết, vốn đã quen thuộc với vị lẩu tuyệt hảo của tiệm. Nay bất ngờ có thêm món mới, thiết nghĩ cũng sẽ chẳng hề kém cạnh, thế là ai nấy liền dựa theo lời đề nghị của Tần Tiểu Quang mà gọi. Người thì một phần bánh cầm tay, kẻ một suất ván đậu thái sợi, số khác lại múc một bát cháo thịt nạc sánh đôi cùng hai quả trứng luộc nước trà.

Bất kể là bánh cầm tay kẹp ớt xanh và khoai tây thái sợi hay kẹp lạp xưởng cùng trứng gà, tất thảy đều tỏa hương thơm ngon lạ thường. Buổi sớm vốn dĩ khó lòng khơi dậy khẩu vị, song chỉ cần nếm một chiếc bánh cầm tay mang vị mặn mà, chua cay này, tức khắc thực khách sẽ cảm thấy thèm ăn đến lạ.

Bát cháo thịt nạc thơm mềm dẻo, chan chứa sự ấm áp, vừa xuống đến dạ dày đã khiến cho tâm can được xoa dịu tức thì. Lại thêm ngũ vị hương đậm đà của trứng luộc nước trà, trong phút chốc, vị giác đã đạt đến sự thỏa mãn tột cùng.

Còn ván đậu thái sợi kia thì sao? Mùi hương quả thực nức mũi!

Bên trong ván đậu thái sợi không hề vương chút mùi tanh của đậu, lại mềm mịn như lụa, cộng thêm mùi thơm lừng của nước súp đã khiến hương vị và phong thái món ăn càng thêm đậm đà hơn bội phần. Ngoại trừ ván đậu thái mỏng, còn có những lát thịt lợn thái mỏng quyện lẫn bên trong. Nước súp chính là thứ nước hầm gà đã chuẩn bị từ tối hôm trước, chưng cất thành tinh hoa.

Khẽ húp một sợi ván đậu, rồi lại nhấp thêm một ngụm nước súp nóng hổi, đó quả là một sự hưởng thụ mỹ vị tuyệt trần!

Tuy vậy, các món điểm tâm sáng này chỉ vỏn vẹn bán được nửa canh giờ đã hết sạch.

Giang Oản Oản chỉ dặn dò nhóm Tần Tiểu Quang luộc năm mươi sáu quả trứng, nấu một nồi cháo thịt nạc, bột làm bánh cầm tay cũng chỉ nhào rất ít, da đậu phụ dùng để làm ván đậu thái sợi cũng chỉ hơn hai mươi cân. Thành ra tổng cộng chỉ có năm mươi sáu phần, đương nhiên là nhanh chóng bán hết.

Những người khác đến sau, khi hay tin không mua được gì, đều tỏ vẻ ảo não, còn không ngừng thúc giục nhóm Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc mau chóng tiếp tục nhào bột để làm bánh cầm tay.

Tần Tiểu Quang nhìn thấy đông đảo khách hàng đến vậy, trong lòng không đành lòng bỏ qua mối làm ăn tốt này, đôi mắt liền không khỏi nhìn về phía Giang Oản Oản như muốn hỏi ý.

Giang Oản Oản lắc đầu với Tần Tiểu Quang, đoạn quay sang nói với đám đông đang vây quanh: "Chư vị ngày mai có thể lại ghé qua. Các ngươi cũng thấy đó, tiệm của ta chủ yếu chuyên bán lẩu, những món điểm tâm sáng này chỉ là do nhóm tiểu nhị trong tiệm không có việc gì làm vào buổi sáng nên tiện tay chế biến thôi. Đến trưa, họ còn phải chuẩn bị đồ ăn kèm cho nồi lẩu, nên nào có thời gian làm tiếp nữa."

"Sau này, mỗi ngày tiệm của ta cũng sẽ chuẩn bị chừng năm mươi đến sáu mươi phần mỗi loại điểm tâm sáng. Nếu chư vị yêu thích, vậy hãy đến sớm vào ngày mai, khi đó chắc chắn vẫn còn."

Nghe lời này, đám đông vây quanh mới dần dần tản đi.

Khi gần đến trưa, tại Thường Hoa học viện, sau khi thấy phu tử thu dọn thước và sách vở, các tiểu hài tử trong lớp bắt đầu tự động sắp xếp lại cặp sách của mình.

Lâm Tử Hành nhanh chóng đeo chiếc hộp nhỏ của đệ ấy lên rồi bước tới cạnh bàn Đoàn Đoàn: "Tần Kỳ An, tan học rồi các ngươi có về nhà ăn trưa không?"

Đoàn Đoàn cũng đâu vào đấy chỉnh sửa lại chiếc cặp nhỏ của mình rồi đáp: "Không, ta đến tiệm lẩu của nhà ta ăn cơm. Nương và phụ thân ta đều ở đó, họ sẽ làm cơm cho ta."

Tiểu Bao Tử đeo cặp nhỏ của mình lên, cũng nhanh nhảu lại gần nói: "Còn có đệ! Đệ cũng muốn đi ăn cơm cùng Đoàn Đoàn ca ca!"

Thấy Tiểu Bao Tử bám theo sau Đoàn Đoàn cả ngày, thậm chí đến bữa trưa cũng không chịu rời nửa bước, Vương Lâm Chi đã trả tiền cơm trưa ở tiệm lẩu cho cậu bé, để Tiểu Bao Tử đến ăn cùng Đoàn Đoàn.

Lâm Tử Hành nghe Đoàn Đoàn nhắc tới hai chữ "tiệm lẩu" thì không khỏi thèm thuồng, nhưng vẻ ngạc nhiên trên mặt vẫn không hề giảm bớt: "Hả! Tiệm lẩu là của nhà đệ ư?"

Thấy Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu, Lâm Tử Hành lộ rõ vẻ hâm mộ, cất lời: "Ai chà, xem ra đệ thật may mắn! Chẳng phải ngày nào cũng được thưởng thức lẩu sao? Phụ thân mẫu thân ta cũng chưa từng đưa ta đến đó được mấy bận!"

Đoàn Đoàn lắc đầu giải thích: "Không có, ta không phải ngày nào cũng ăn lẩu đâu. Nương ta luôn xào thịt và rau ngon cho ta ăn cơm."

Chươngg 393:

Sau đó, Đoàn Đoàn đeo cặp nhỏ lên lưng, nói: "Lâm Tử Hành, chúng ta phải đi ăn cơm rồi, đệ cũng mau về nhà đi."

Nói xong, cậu nắm tay Cẩu Đản và Tiểu Bao Tử cùng nhau chạy chậm đến cổng học viện.

Lúc đến cổng, Tần Tĩnh Trì đã chờ ở bên ngoài từ lâu.

Mấy tiểu tử này mỉm cười chạy tới vây quanh Tần Tĩnh Trì, ríu rít gọi "phụ thân" và "thúc thúc".

Khi vừa dẫn bọn trẻ tới tiệm lẩu, Đoàn Đoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Giang Oản Oản liền muốn nhào tới. Ngay sau đó lại nhớ tới nương mình đang mang thai tiểu bảo bảo, thế là chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng.

Chờ mấy tiểu tử đều yên vị vào phòng riêng, Giang Oản Oản mới mở cái lồng đậy các món ăn lên. Nào là món gà giòn, trứng xào cà chua, tôm rim dầu và canh đậu hũ non.

Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm những món ăn bày trên bàn, còn lẳng lặng nuốt nước bọt.

Mặc dù mấy ngày nay Tiểu Bao Tử đã ăn cơm chung với Đoàn Đoàn, nhưng không phải ngày nào Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng tới huyện. Cho nên mấy ngày qua Tiểu Bao Tử và Đoàn Đoàn phải ăn đồ do nhóm người Tần Tiểu Quang nấu, hoặc là đến tiệm nướng ăn cơm do nhóm người Kim thị chuẩn bị. Tuy hương vị tạm được, nhưng lại chẳng thể sánh bằng một bữa cơm mà Giang Oản Oản đích thân nấu hôm nay.

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng đã mấy ngày không được ăn đồ ăn do Giang Oản Oản nấu, cho nên bây giờ trông chúng giống như những chú mèo tham ăn, đôi mắt sáng rực.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng bưng bát ăn chung với đám tiểu tử.

Giang Oản Oản ăn vài miếng rồi gắp thức ăn cho đám tiểu tử.

Mấy tiểu tử đang ăn cơm cũng không hề yên lặng, vẫn thì thầm nói nhỏ với nhau.

"Đoàn Đoàn ca ca, ca ca đừng chơi với Lâm Tử Hành. Huynh ấy rất thích bóp mặt đệ, rất đau đó!"

Đoàn Đoàn mỉm cười nói: "Tiểu Bao Tử, kỳ thực ta thấy Lâm Tử Hành rất tốt bụng mà. Lần trước sách vở của đệ lỡ rơi xuống đất, huynh ấy đã nhặt lên giúp đệ, lại còn cẩn thận thổi đi lớp bụi bám trên trang sách nữa chứ."

Nhị Oa cũng cười tít mắt gật đầu: "Thật ư, hôm ấy huynh cũng nhìn thấy mà."

Tiểu Bao Tử ngẩn ngơ chớp mắt: "Thật sao?"

Sau đó, cậu bé vừa nhai thịt vừa thầm nghĩ, chẳng lẽ Lâm Tử Hành kia thật sự không hề trộm kẹo của ta? Thôi vậy, sau này ta có kẹo thì sẽ chia cho huynh ấy đôi chút là được.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe đám tiểu tử này nói chuyện, đều không khỏi mỉm cười lắc đầu.

Chờ đến khi đưa đám tiểu tử này tới học đường, Giang Oản Oản theo Tần Tĩnh Trì tới xem cửa tiệm.

Quán lẩu và điếm hải sản cũng chẳng có gì cần nhúng tay vào, mà mấy ngày nay ngoài việc Tần Tĩnh Trì ở nhà chăm sóc Giang Oản Oản, thì hắn chỉ chế tác vài món lặt vặt hoặc một ít gia cụ tinh xảo làm từ gỗ.

Dù sao những món đồ này phí hoài cũng đã phí hoài, đương nhiên phải đem bán đi, hơn nữa Giang Oản Oản cảm thấy tài nghệ của Tần Tĩnh Trì như vậy, mở một tiệm mộc quả là không tệ, nếu không đôi tay khéo léo của hắn sẽ mai một uổng phí.

Cũng may tiệm mộc chẳng cần quá lớn, cuối cùng hai người ưng ý một căn nhà trệt, phía sau tiệm còn có một cái sân nhỏ, có thể dùng để làm nơi trữ vật.

Thế là họ hân hoan nộp bạc, ký khế ước.

"Tĩnh Trì, thiếp thấy cửa tiệm này cũng chẳng cần tu sửa lại, có lẽ chủ tiệm cũ dùng nơi đây để làm tiệm vải hoặc là điếm bánh ngọt, nên trông khá sáng sủa, tươm tất!"

Tần Tĩnh Trì đưa mắt nhìn khắp lượt: "Ừ, vài ngày nữa ta sẽ chuyển chiếc kệ gỗ lớn mà nàng đã hướng dẫn ta chế tác tới trước, sau đó ta sẽ chuyển tượng gỗ nhỏ và bàn ghế sang."

Giang Oản Oản cười tít mắt gật đầu: "Được! Về sau cửa điếm này sẽ là của chàng, chàng có thể làm tượng gỗ mà mình tâm đắc, chẳng cần bận tâm có ai mua hay chăng, cũng đừng lo chuyện mỗi ngày phải mở cửa tiệm, muốn tới thì tới, không muốn thì không đến, cùng thiếp ở nhà cũng được vậy."

Tần Tĩnh Trì sờ đầu nàng: "Vâng."

Khoảng mười ngày sau, tiệm mộc của Tần Tĩnh Trì đã khai trương, những chiếc kệ gỗ trong tiệm được bày biện chỉnh tề với các tượng gỗ động vật tinh xảo đáng yêu, còn có các trò chơi nhỏ như ghép hình, xếp chồng.

Chươngg 394:

Những món đồ lớn hơn còn có ngựa gỗ có thể lắc lư, những món gia cụ khác hoặc tinh xảo hoặc đơn giản.

Nhiều món gia cụ là một bộ, trên bàn ghế đều chạm khắc những họa tiết thống nhất, cả một bộ đặt trong nhà, quả là mỹ lệ vô cùng.

Tuy nhiên, món đồ đặc biệt nhất trong cửa tiệm là một bộ xếp hình kiến trúc lập thể, sau khi ghép xong hoàn toàn là một ngôi nhà gỗ nhỏ sống động như thật.

Trong điếm còn có một bộ đã làm xong đầu tiên để tặng cho Đoàn Đoàn, những loại xếp hình này khá nan giải, vẫn thích hợp với những người trưởng thành hơn, vì vậy, thằng bé này vẫn thích những bộ xếp hình phẳng như trước.

Vào buổi trưa, một đôi phu thê ghé qua cửa tiệm.

Hai người bước vào tiệm, hân hoan vuốt ve bộ gia cụ, nhìn những họa tiết chạm khắc tinh xảo trên đó, đều mến mộ vô cùng, không nỡ rời tay: "Nương tử, nàng xem bộ bàn ghế này thật khéo léo, đẹp mắt làm sao! Hay là chúng ta mua bộ này đặt trong nhà mới ở huyện của chúng ta đi! Thật là phù hợp xiết bao!"

Mặc dù phụ nhân trẻ tuổi ưa thích bộ gia cụ này, nhưng nàng ta sờ những họa tiết chạm khắc và vân gỗ trên đó, liền biết chắc chắn không phải rẻ mạt.

Phụ nhân kéo trượng phu sang một bên rồi nói: "Thôi vậy, giá cả chắc hẳn đắt đỏ vô cùng! Nhà mới của chúng ta đã hao tốn không ít ngân lượng rồi, làm sao còn có thể sắm sửa những vật phẩm như thế này đây!"

Vốn dĩ Giang Oản Oản đang tựa trên ghế nhấp nhô bên cạnh đọc sách, thấy họ đi vào thì dừng lại, giờ nhìn bộ dạng của đôi phu thê này, cũng đoán biết nguyên do.

"Các vị thích bộ gia cụ này ư?" Giang Oản Oản chợt không kìm được lòng mà lên tiếng hỏi.

Phụ nhân trẻ tuổi do dự gật đầu: "Chúng ta quả là tâm đắc, chỉ là không biết giá thành ra sao..."

Giang Oản Oản cười nói: "Thật ra cũng chẳng tính là quá đắt đỏ, gỗ làm bộ gia cụ này của gia ta thượng hạng, những họa tiết chạm khắc trên đó các vị cũng đã thấy, tướng công của ta đã hao tốn không ít công sức mới hoàn thành."

Thấy vẻ mặt phụ nhân càng thêm do dự, Giang Oản Oản tiếp tục nói: "Tuy nhiên, bộ gia cụ này bán chẳng đắt đỏ là bao, cả bộ... Ba lượng bạc, chư vị có bằng lòng chăng?"

Chẳng đợi phụ nhân kịp cất lời, nam nhân trẻ tuổi đã hớn hở thốt lên: "Thật ư? Chỉ cần ba lượng?"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mỉm cười nhìn nhau, gật đầu: "Đương nhiên là thật, ban đầu ta chỉ tùy hứng chế tác khi rảnh rỗi rồi đem bán, giá thành đương nhiên sẽ chẳng quá cao."

"Hơn nữa, trong điếm của gia ta còn có rất nhiều thứ khác." Nói rồi chỉ vào những bức tượng gỗ nhỏ trên giá gỗ: "Nếu các vị có nhi tử hoặc nữ nhi, những bức tượng gỗ này cũng có thể cho chúng chơi đùa."

Hai phu thê họ đều cưới hỏi chưa bao lâu, tuổi tác cũng không lớn, nhìn những món đồ chơi nhỏ trên giá gỗ, đều mến mộ vô cùng, nghe giá thành lại phải chăng, nên liền lập tức mua thêm vài món, cộng thêm cả bộ gia cụ, hân hoan trả ba lượng và ba trăm văn tiền.

Dù sao nhà mới của họ cũng ở trong huyện, Tần Tĩnh Trì nhanh chóng giúp họ vận chuyển tới tận nơi. Giang Oản Oản thì tiếp tục tựa trên ghế nhấp nhô mà trông nom cửa điếm.

Mãi đến gần trưa, Giang Oản Oản mới vào hậu viện làm món ngon cho nhi tử của ta.

Hôm nay học đường được nghỉ, lúc này Đoàn Đoàn vẫn đang ở quán nướng chơi với Cẩu Đản.

Tần Tĩnh Trì đưa gia cụ đến nơi rồi ghé quán nướng đón Đoàn Đoàn.

"Đoàn Đoàn, đi thôi, cùng cha về tiệm mộc nào, tới chơi với nương con."

Đoàn Đoàn mau chóng ăn hết miếng thịt bò nướng cuối cùng trên xiên, nhanh chóng nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì: "Đi thôi, cha!"

Dắt tay nhi tử, hai phụ tử chậm rãi đi về phía tiệm mộc.

"Nương! Đoàn Đoàn về rồi!"

Giang Oản Oản lau mồ hôi cho cậu bé, cười nói: "Không phải hôm qua con nói muốn ăn sườn xào chua ngọt ư, hôm nay nương đã làm rồi, đảm bảo để tiểu tử ham ăn nhà ta ăn một bữa no nê."

Đoàn Đoàn miệng cười chúm chím gật đầu: "Vâng vâng, vậy Đoàn Đoàn phải ăn thật nhiều!"

Chươngg 395:

Ngay sau đó, cậu bé đưa tay nhỏ sờ bụng Giang Oản Oản, rồi lại áp mặt nhỏ vào, thủ thỉ: "Đệ đệ, hôm nay đệ có ngoan không? Ở nhà phải nghe lời nương nhé! Chớ để nương phải phiền muộn!"

Giang Oản Oản khẽ xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười nói: "Đệ đệ con chỉ nhỏ bé dường này, vẫn chưa nghe thấy đâu."

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Nãi nãi nói, nếu hài nhi trong bụng nương không ngoan, bụng nương sẽ rất đau!"

Tần Tĩnh Trì từ phía sau đi vào, nhấc Đoàn Đoàn lên rồi đặt cậu bé lên bàn ăn ở phía trong cửa tiệm: "Được rồi, dùng cơm thôi."

Giang Oản Oản chán ăn nên chỉ miễn cưỡng dùng bữa, thỉnh thoảng gắp thêm thức ăn cho hai cha con họ.

"Oản Oản, hài nhi trong bụng con đã được ba tháng rồi. Ngày mai con cùng Tĩnh Trì đi báo tin vui này cho nhạc phụ nhạc mẫu đi."

Mấy hôm trước, Tần mẫu ước tính thời gian thì đã đủ ba tháng nên cũng có thể nói chuyện vui này rồi.

Đoàn Đoàn ngẩng đầu hỏi: "Nãi nãi ơi, vậy Đoàn Đoàn có thể nói với Cẩu Đản ca ca không ạ?"

Tần mẫu gật đầu: "Được!"

Đoàn Đoàn nghe xong lời này thì hân hoan khôn xiết, từ khi nương của cậu bé mang thai tiểu đệ, ngày nào đến học viện, cậu bé cũng muốn nói nhưng lại nhớ lời gia gia nãi nãi dặn là ba tháng đầu không được nói với ai, cho nên cậu bé đành phải cố nhịn, nhưng bí mật này cứ canh cánh trong lòng cậu bé!

"Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Vậy mai con đi học viện sẽ nói với Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bao Tử! Con có tiểu đệ đệ rồi!"

Giang Oản Oản nhìn Tần mẫu bất lực rồi nói: "Đoàn Đoàn, trong bụng nương có thể là muội muội, chưa chắc đã là đệ đệ đâu."

Đoàn Đoàn cười híp mắt: "Nương ơi, con thấy chắc chắn là đệ đệ!"

Tần mẫu cười nói: "Sau này nếu sinh muội muội, con cũng phải chơi với muội muội đấy!"

Đoàn Đoàn vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Vâng vâng! Đoàn Đoàn thích cả đệ đệ lẫn muội muội!"

Hôm sau, Tần Tĩnh Trì tiễn Đoàn Đoàn tới học viện trước rồi mới quay về nhà đón Giang Oản Oản cùng đi đến phủ của Giang Hiền Vũ.

Nhưng vừa đến cửa, hai người đã nghe thấy tiếng khái thấu không dứt của Giang Hiền Vũ.

Giang Oản Oản nghe tiếng ho gấp gáp không dứt, lòng se lại, liếc nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lập tức gõ cửa: "Cha nương! Con về rồi!"

Giang Hiền Vũ đang cho bầy gà ăn trong chuồng cạnh sân, nghe thấy tiếng Giang Oản Oản vội ném nắm rau xanh vào chuồng, nhanh chóng ra mở cửa.

"Oản Oản, khụ... Khụ... Tĩnh Trì khụ... Khụ... Hai con... Hai con đến rồi, mau vào đi!"

Giang Oản Oản lo lắng hỏi: "Cha, sao người ho dữ dội vậy ạ? Người đã thỉnh đại phu xem mạch chưa? Người đã khái thấu bao lâu rồi?"

Giang Hiền Vũ phất tay: "Khụ... Khụ... Không... Không sao! Ta không... Khụ... Khụ... Không sốt, chẳng sao đâu! Ho một thời gian sẽ khỏi thôi, khụ... Khụ... Năm trước cũng vậy, chẳng phải cũng tự lành đó sao."

Lý Tam Nương nghe tiếng động cũng vội vàng ra đón, tiếp lời phu quân: "Không sao đâu, cha con đã dùng thuốc rồi, năm ngoái cũng ho một thời gian rồi tự khỏi, không cần lo lắng."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe vậy vẫn nhíu chặt lông mày, thần sắc nghiêm nghị.

Tần Tĩnh Trì nói: "Nhạc phụ, xin người mau lên xe ngựa, con đưa người đến y quán để được chẩn bệnh! Khái thấu đến độ này mà không chịu thỉnh đại phu, sao có thể lơ là!"

Giang Oản Oản cũng liên tục gật đầu: "Cha, đi thôi, đừng để chúng con lo lắng."

Giang Hiền Vũ không thể cự tuyệt, đành phải miễn cưỡng lên xe ngựa.

Giang Oản Oản dặn dò: "Tĩnh Trì, chàng đưa cha đi đi, thiếp và nương ở nhà đợi hai người. Cần kê đơn thuốc gì thì cứ kê."

"Ví tiền thiếp đã chuẩn bị sẵn, chắc hẳn là đủ dùng. Chàng mau đi đi!"

Tần Tĩnh Trì đỡ Giang Hiền Vũ lên xe ngựa, vội vàng gật đầu lia lịa: "Được, được, ta rõ rồi! Nàng cũng đang không khỏe, mau vào nhà cùng nhạc mẫu đi. Ta đưa nhạc phụ chẩn bệnh xong sẽ về ngay!"

Chờ cho xe ngựa đi khuất bóng, Lý Tam Nương mới dẫn Giang Oản Oản vào nhà.

Nhớ tới lời Tần Tĩnh Trì vừa nói, Lý Tam Nương vội hỏi: "Oản Oản, Tĩnh Trì vừa nói con không khỏe, thực hư thế nào? Bệnh tình có nghiêm trọng không?"

Chươngg 396:

Giang Oản Oản kéo mẫu thân ngồi xuống ghế, cười nói: "Nương ơi, nương yên tâm, con không sao."

Ngay sau đó, nàng khẽ đỏ mặt, thủ thỉ: "Thiếp... thiếp đã... mang thai rồi. Mấy hôm nay, thiếp ăn uống không ngon, lại thường buồn nôn."

Lý Tam Nương kinh ngạc thốt lên: "Mang thai rồi ư!"

Lý Tam Nương vòng quanh nàng, nhìn kỹ từng li từng tí: "Bụng con vẫn chưa lộ rõ, đã được mấy tháng rồi?"

Giang Oản Oản cười nói: "Ba tháng rồi. Kỳ thực, hai tháng trước đã chẩn ra rồi, nhưng gia gia nãi nãi của Đoàn Đoàn dặn ba tháng đầu thai kỳ không nên truyền ra ngoài, đợi đến khi hài nhi an ổn rồi mới có thể thông báo. Chính vì thế, hôm nay vừa tròn ba tháng, con và Tĩnh Trì mới đến nói với hai người."

Lý Tam Nương cười gật đầu: "Họ làm vậy là phải, ba tháng đầu thai kỳ không nên cho người khác biết."

Ngay sau đó bà lại quan tâm hỏi: "Vậy... Vậy con nghén ngẩm có nặng không?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Thực tình cũng bình thường, chỉ thỉnh thoảng không thể nuốt trôi cơm, mấy ngày nay mới bắt đầu buồn nôn. Chẳng hay mấy ngày tới có nôn nhiều hơn chăng?"

Lý Tam Nương nắm tay nàng, nói: "Cầu mong con không nghén quá nặng. Trước đây nương mang thai con, ngày nào cũng chẳng thể nuốt nổi cơm, nôn mửa ròng rã mấy tháng. Lúc đó, phu quân của nương khi ấy vô cùng lo lắng, ngày ngày kề cận chăm sóc, tiếc là chỉ toàn làm hỏng việc."

"May mà sau đó chẳng hay người lấy đâu ra mấy cân táo tàu, nương dùng vào mới thấy đỡ hơn chút đỉnh."

Giang Oản Oản ôm lấy cánh tay mẫu thân, nói: "Mẫu thân đã vất vả nhiều rồi, đa tạ người."

Lý Tam Nương vỗ tay nàng, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, chẳng nói gì thêm nữa.

Lý Tam Nương hồi lâu mới cất lời: "Oản Oản này, hay là con về đây ở một thời gian, nương chăm sóc cho con, được không?"

Nghĩ đến Giang Hiền Vũ đang ho khan không ngừng, lại nhìn ánh mắt ân cần quan tâm của Lý Tam Nương, Giang Oản Oản trầm mặc hồi lâu, đoạn khẽ cất tiếng: "Nương à, chi bằng nương và cha chuyển về thôn Tần gia cùng chúng con sinh sống."

"Nhị vị ở chốn xa xôi, con làm sao có thể cận kề chăm sóc? Phụ thân ho khan đã lâu, mà con và Tĩnh Trì lại chẳng hay biết."

Nói xong những lời này, tâm trạng Giang Oản Oản càng thêm ngổn ngang, song thân chỉ có duy nhất mình nàng là nữ nhi, nàng lại ở xa xôi cách trở, chẳng thể túc trực phụng dưỡng chu đáo. Huống hồ, nhị vị còn đôi lúc phải lặn lội đường trường mang thực phẩm đến cho nàng.

Vả lại, vì lo cho nàng, sau khi phụ thân và mẫu thân thu hoạch xong ruộng nương, lại sắm thêm mấy chục chú gà con, ngày ngày tận tâm chăm sóc. Song thân còn phải ra đồng cắt rau xanh hoặc bới tìm rau dại về cho gà ăn. Nếu chẳng vì muốn nuôi dưỡng tẩm bổ cho nàng, nhị vị hà tất phải chịu cực nhọc đến thế.

Nghĩ đến chốn này, Giang Oản Oản càng thêm dằn vặt vì tội bất hiếu, lòng nàng vô vàn hổ thẹn. Bao năm qua nàng chẳng thể kề bên song thân, để nhị vị một đời vất vả, nay vừa hồi hương, lại vội vàng xuất giá...

Lý Tam Nương nghe xong, ngẩn người chốc lát, đoạn khẽ cười mà rằng: "Con nói gì vậy! Mẫu gia sao có thể ở cùng nhạc gia được! Chuyện này nói ra thật khó coi biết bao!"

Giang Oản Oản nhìn mẫu thân, đôi mắt đã rưng rưng đỏ hoe: "Nương ơi, xin nương hãy hứa với con. Con thật lòng mong muốn được chung sống cùng nhị vị."

Lý Tam Nương nhìn nàng với vẻ mặt đáng thương, lòng quặn thắt nhưng việc chung sống cùng thông gia quả thật chẳng hợp lễ nghi thế tục.

Huống hồ, dù Tần phụ Tần mẫu không phải người tính toán so đo, nhưng e rằng trong lòng họ cũng chẳng mong muốn điều này.

"Oản Oản à, chuyện này... từ xưa đến nay quả là chưa từng có tiền lệ. Sau này con nếu nhớ nương và cha thì hãy ghé về thăm nom là được rồi."

Giang Oản Oản lắc đầu: "Chỉ là nhị vị chưa từng nghe qua mà thôi, há chẳng có mẫu gia và nhạc gia nào chung sống hay sao!"

Thấy Lý Tam Nương vẫn cố chấp từ chối, Giang Oản Oản liền định bụng đợi Tần Tĩnh Trì đón phụ thân về rồi sẽ cùng họ bàn bạc tường tận.

Đợi Giang Oản Oản không còn đề cập đến chuyện dời nhà nữa, Lý Tam Nương lại hỏi: "Oản Oản, các con đã dùng bữa sáng chưa? Để nương đi làm ít thức ăn cho con nhé."

Chươngg 397:

Đoạn như chợt nhớ ra điều gì, mẫu thân nàng nói: "Phải rồi, lần trước phụ thân con đi huyện mua ít vật dụng, tình cờ thấy có người bán bánh gạo, ông cụ bèn mua một ít về. Để nương đi lấy cho con thưởng thức nhé!"

Giang Oản Oản mỉm cười gật đầu: "Vâng, vâng ạ! Vậy thì tốt quá."

Thực ra, những chiếc bánh gạo mà Giang Hiền Vũ mua về chẳng mấy mềm dẻo, đường cũng ít ỏi đến độ gần như không có vị ngọt. Ấy vậy mà, Giang Oản Oản lại ăn ngon lành, miệng nở nụ cười tươi rói.

Song, vừa thưởng thức hết một miếng, nàng đã chẳng thể nuốt thêm. Khi Lý Tam Nương lại đưa thêm một miếng nữa, nàng vội lắc đầu từ chối: "Nương dùng đi ạ, con đã no bụng rồi."

Lý Tam Nương bất đắc dĩ cười khẽ: "Nha đầu này hẳn là không ưa bánh gạo rồi phải không? Nhưng mà, bánh gạo này quả thật khó sánh bằng bánh táo đỏ con tự tay làm."

Giang Oản Oản cười nói: "Vậy đợi con làm nhiều một chút, sẽ nhờ Tĩnh Trì mang đến biếu phụ thân và mẫu thân."

"Đường sá xa xôi, làm vậy để làm chi! Nương chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chỉ thấy phụ thân con mua phải món hàng chẳng đáng giá."

Tới buổi trưa, Tần Tĩnh Trì và Giang Hiền Vũ đã từ huyện trấn trở về, lúc xuống xe, trên tay còn xách theo một gói thuốc to đùng.

Thấy Giang Oản Oản đứng trước cửa, Giang Hiền Vũ đưa tay lên ho khan vài tiếng, đoạn vội vàng nói: "Oản Oản, con đứng đây... Khụ khụ... đứng đây làm chi vậy? Gió to thế này, lại còn đang mang thai, sao không biết tự liệu lấy thân mình."

Giang Oản Oản khẽ cười: "Phụ thân, người đã hay tin rồi sao. Nhưng cơn gió này là gió nóng, chẳng hề hấn gì, phụ thân lo lắng thái quá rồi."

Tần Tĩnh Trì buộc ngựa xong xuôi, liền nhanh chóng ôm lấy Giang Oản Oản, cùng Giang Hiền Vũ bước vào nhà.

"Phụ thân, bệnh ho của người không sao chứ?"

Giang Hiền Vũ cười nói: "Không sao, đi một chuyến lại mua nhiều dược liệu thế này, tiêu tốn mấy trăm văn tiền, thật là lãng phí quá đỗi!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Sức khỏe của phụ thân không sao, chúng con mới có thể an tâm. Huống hồ, dù đại phu nói không có bệnh tình gì lớn, nhưng cũng không thể để người ho khan mãi được. Mấy ngày nay phụ thân phải siêng năng dùng thuốc mới phải."

"Được được được, biết rồi, hai phu thê các con thật lắm chuyện!" Miệng Giang Hiền Vũ nói lời than phiền, song trên gương mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười rạng rỡ.

Trò chuyện phiếm một lát, Giang Oản Oản lại khéo léo nhắc đến chuyện nhị vị cùng theo về thôn Tần gia định cư.

Giang Hiền Vũ nghe xong, liền tức thì phản đối: "Oản Oản, làm vậy thật sự chẳng hợp lễ nghi! Huống hồ cả đời phụ thân và mẫu thân đã sinh sống nơi đây, trong thôn còn bao nhiêu ruộng đất như vậy, sao có thể nói bỏ đi là đi được!"

Tần Tĩnh Trì ngồi cạnh trầm ngâm, cũng thấy lời nương tử nói vô cùng xác đáng. Hắn biết Giang Oản Oản từ nhỏ đã xa cách song thân, nay dù đã hồi hương cũng chẳng thể thường xuyên bầu bạn cùng họ, trong lòng nàng chắc chắn sẽ canh cánh nỗi buồn.

Một lát sau, hắn mới cất lời: "Thưa nhạc phụ nhạc mẫu, lời Oản Oản nói chẳng hề sai. Nhị vị cứ cùng chúng con hồi phủ. Ruộng đất thì chẳng cần lo lắng, chỉ cần đưa cho bà cả bên cạnh ít bạc, chắc hẳn bà ấy cũng sẽ vui lòng giúp coi sóc đồng áng. Đợi mấy tháng nữa thu hoạch hết lương thực rồi thì có thể cho người khác thuê mướn."

"Nếu nhị vị không muốn chung sống cùng chúng con cũng chẳng sao. Dù gì đi nữa, cạnh ngôi nhà mới của chúng con còn một khoảnh đất nền rộng lớn. Vài ngày nữa con sẽ cho người xây nhà cho nhị vị tại đó! Như vậy, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ được ở gần chúng con hơn."

Giang Oản Oản nghe những lời Tần Tĩnh Trì nói, nhìn chàng với ánh mắt sáng ngời: " Đúng đúng đúng, Tĩnh Trì nói thật chí lý! Cứ thế mà quyết định đi thôi." Thấy nhị vị vẫn còn cau mày, Giang Oản Oản tiếp lời: "Hơn nữa, Đoàn Đoàn nhớ phụ thân mẫu thân thì ngày nào cũng có thể gặp gỡ, sau này hài nhi trong bụng con chào đời, nhị vị cũng có thể giúp trông nom."

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục hết sức của Tần Tĩnh Trì và lời thỉnh cầu khẩn thiết của Giang Oản Oản, nhị vị lão nhân cũng bằng lòng.

Nhưng trong lòng họ vẫn không khỏi quan ngại. Vốn chẳng phải người gốc làng Tần gia, dời đến nơi đó không chỉ xa lạ cảnh vật, lại chẳng quen biết ai. Dẫu muốn sang nhà hàng xóm thăm hỏi cũng chẳng biết tìm ai, nghĩ đến những điều ấy, cả hai cụ đều chồn chân lo lắng.

May thay, việc dọn đến đó còn phải đợi đến khi nhà cửa xây cất hoàn tất.

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 386