Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 436

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~13 phút

Đoàn Đoàn lật lớp giấy dầu ở trong đó ra, những que điểm tâm cay liền lập tức lộ diện: "Đây là món điểm tâm mà nương ta mới làm hôm qua, ngon tuyệt hảo đó! Tất cả mọi người mau đến nếm thử một chút đi!"

Tiểu Bao Tử gắng sức nuốt khan một ngụm nước bọt, cái mũi nhỏ hếch lên hít hà lấy hít để, sau đó giọng nói trẻ con vang lên: "Đoàn Đoàn ca ca! Thẩm thẩm tài tình quá đỗi! Sao thẩm thẩm lại luôn có thể làm ra những món mỹ vị như vậy chứ?"

Đoàn Đoàn cầm đôi đũa gỗ được đặt trong rãnh nhỏ bên hông hộp cơm lên, gắp một miếng điểm tâm cay rồi đút vào miệng Tiểu Bao Tử: "Mau ăn thử đi! Ngon tuyệt lắm đó!"

Sau đó, cậu bé lại đút cho các tiểu đồng khác mỗi người một miếng, nhưng tiếc thay dung lượng hộp cơm có hạn, mà trong lớp của bọn chúng lại có hơn hai mươi tiểu nhi. Mỗi người ăn một miếng, chẳng mấy chốc hộp cơm đã cạn sạch!

"Trời đất! Đoàn Đoàn, ngon quá đi mất!"

"Nương của ngươi quả thật tài tình!"

"Đây là thứ thịt gì vậy? Về nhà ta sẽ bảo cha nương sắm cho!"

"Tần Kỳ An, thứ điểm tâm cay nồng này ngon thật đó! Hộp cơm thỏ con của ngươi cũng rất đáng yêu!"...

Bọn tiểu đồng liên tục ríu rít nói cười, ngươi một câu ta một lời.

Đoàn Đoàn đã vứt bỏ lớp giấy dầu bị bẩn, sau đó cậu bé cẩn thận lau sạch những chỗ bị lem của hộp cơm rồi mới kiêu ngạo nói: "Hộp cơm của ta là do cha đặc biệt làm cho để ta đựng điểm tâm đó! Bởi vì ta rất thích thỏ con nên trên hộp cơm mới được khắc hình thỏ con! Chẳng phải rất đáng yêu ư?"

Đáp lại cậu bé là những giọng nói trong trẻo của đám tiểu nhi: " Đúng vậy!"

"Đáng yêu quá!"

"Rất dễ thương hết sức! Cha ngươi có làm để bán không vậy? Ta cũng muốn mua! Nếu có thể làm hình chú chim nhỏ thì sẽ thú vị hơn."

Đoàn Đoàn có vẻ đang suy tư điều gì đó, cậu bé gật đầu rồi nói: "Ừm... Hiện tại cha ta chưa có ý định làm, nhưng để ta về thử bàn bạc với cha xem sao. Nếu cha đồng ý làm để bán, ta sẽ báo tin cho các ngươi biết nhé!"

"Được!"

"Vậy thì tốt quá!"

"Tần Kỳ An, vậy ngươi nhất định phải thỉnh cầu cha ngươi làm đó!"

Đoàn Đoàn gật đầu: "Ừm, ta sẽ thưa chuyện!"

Dần dần, bọn tiểu đồng trong lớp lần lượt trở về chỗ ngồi của mình, chỉ còn lại Tiểu Bao Tử, Lâm Tử Hành, Cẩu Đản và Nhị Oa vẫn còn l.i.ế.m mép đứng cạnh án thư của Đoàn Đoàn, đồng thời tiếp tục trò chuyện cùng cậu bé.

Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm chiếc hộp cơm có khắc hình thỏ con đang cuộn mình ngủ say, ánh mắt yêu thích không muốn rời đi nửa tấc.

Nhưng mà, nghĩ đến chuyện Đoàn Đoàn về nhà sẽ thỉnh cầu Tần Tĩnh Trì làm thêm để bán, cậu bé không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Cậu bé kéo tay Đoàn Đoàn nói: "Đoàn Đoàn ca ca, khi huynh về nhớ bảo thúc thúc làm hộp cơm hình mèo con rồi bán cho đệ nhé! Nhất định phải làm đó!"

Cẩu Đản cười hỏi: "Tiểu Bao Tử, đệ có nhiều đồ hình mèo con đến vậy, sao đệ lại yêu thích mèo đến thế, nhà đệ có nuôi không?"

Nói tới đây, Tiểu Bao Tử lắc đầu, cậu bé uể oải nói: "Trước kia từng nuôi, nhưng mèo con lén chạy đi, sau này đệ không còn tìm thấy nữa..."

Thấy Tiểu Bao Tử có vẻ khó chịu, Cẩu Đản lập tức tự trách, cậu bé không nên nói những lời này.

Lâm Tử Hành vỗ vai Tiểu Bao Tử: "Hiểu Thanh, ngươi đừng buồn. Vốn dĩ mèo con rất nghịch ngợm mà, chúng... Bọn chúng luôn thích chạy linh tinh. Ta... trước kia ta từng nuôi, nhưng cũng không biết đã chạy đi đâu mất."

Tiểu Bao Tử nhìn cậu bé: "Thật sao?"

"Thật đó!"

Đoàn Đoàn cũng muốn cậu bé chú ý sang việc khác: "Tiểu Bao Tử, đệ yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo phụ thân làm cho đệ một hộp cơm hình mèo nhỏ cực kỳ đáng yêu!"

Tiểu Bao Tử nghe vậy thì lập tức nín khóc và mỉm cười: "Được được được!"

Lúc này, Trần phu tử đã bước vào cửa. Cẩu Đản, Nhị Oa và Lâm Tử Hành nhìn thoáng qua, ba tiểu tử lập tức nháy mắt với Tiểu Bao Tử đang quay lưng về phía cửa rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Đoàn Đoàn cũng nhìn thấy Trần phu tử, cậu bé lập tức nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Bao Tử đang đứng trước bàn của mình.

Chươngg 437:

Tiểu Bao Tử ngơ ngác nhìn Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn ca ca, huynh sao vậy? Mắt huynh khó chịu chăng? Phải chăng bị bụi rồi? Để đệ thổi cho huynh nhé!"

Nói xong, cậu bé lập tức tiến lại gần Đoàn Đoàn.

Trần phu tử bất đắc dĩ nhìn tiểu tử trước mặt, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Lâm Hiểu Thanh!"

Bờ vai của Tiểu Bao Tử run lên, cậu bé từ từ xoay người lại và ngơ ngác nhìn ông, sau đó mới chạy về chỗ ngồi của mình chỉ bằng hai ba bước.

Trần phu tử bước tới trước bàn tiểu tử, ông nhẹ nhàng dí lên trán hắn rồi bất đắc dĩ nói: "Sao ngày nào ta vào lớp cũng thấy con đứng cạnh bàn Tần Kỳ An vậy hả?"

Ông vừa dứt lời, các tiểu tử khác trong lớp lập tức bật cười ha hả.

Tiểu Bao Tử ấm ức mím môi, hắn cũng không rõ vì sao ngày nào cũng xui xẻo đến thế! Kẻ bị phu tử bắt được luôn là hắn!

"Con... con cũng không rõ nữa..."

Trần phu tử nghe thấy lời nói nhỏ của cậu bé thì nhẹ nhàng gõ vào đầu nhỏ của hắn nhưng cũng không nói gì thêm.

Tiểu Bao Tử chưa đầy bốn tuổi nên được xem là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, hơn nữa ngày nào hắn cũng hoạt bát, lanh lợi, dẫu có chút nghịch ngợm nhưng lại không khiến người khác phải chán ghét, trái lại càng khiến người ta thêm yêu mến hắn.

Thỉnh thoảng cậu bé còn làm một vài động tác nhỏ rất đáng yêu, vì vậy Trần phu tử càng không nỡ trách phạt hắn.

Huống hồ lớp này được coi như là một lớp nhỏ tuổi nhất trong học viện, vì vậy các phu tử sẽ không quản lý quá nghiêm khắc. Còn trong các lớp khác chỉ có học sinh mười mấy tuổi, vì vậy sẽ nghiêm khắc hơn rất nhiều, mười mấy tuổi cũng có nghĩa là sắp phải chuẩn bị cho các kỳ thi huyện và thi phủ.

Mà người lợi hại nhất trong học viện, trong vòng khoa cử cuối cùng đã thi đậu tiến sĩ khi mới mười lăm tuổi.

Còn nhỏ như vậy mà có thể thi đậu tiến sĩ đã là điều không dễ dàng gì!

Vì vậy các phu tử trong học viện thường lấy vị thiếu niên trẻ tuổi này làm gương, thường xuyên khen ngợi học sinh.

Đến cả lớp nhỏ như lớp của Đoàn Đoàn và các tiểu tử khác cũng đã nghe Trần phu tử nói về người này rất nhiều lần.

Mới đầu, các tiểu tử còn vô cùng ngưỡng mộ, nhưng đến lần thứ hai, ai nấy chỉ còn giữ lại sự hào hứng. Tuy nhiên, càng về sau, khi câu chuyện được nhắc đi nhắc lại quá nhiều, chúng lại trở nên chẳng còn thiết tha.

Mà hôm nay, Trần phu tử lại bắt đầu nhắc tới người đó: "Các con đó! Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng phải noi gương Tạ sư huynh người ta kìa, chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Mà người ta đã..."

Mặt trời lên rồi mặt trăng lặn, dây leo dưa hấu trên đất tươi tốt mơn mởn, dưới những tán lá xanh um đang ẩn chứa những trái dưa hấu căng tròn.

Tần Tĩnh Trì và Tần phụ chọn lấy vài quả dưa hấu khá lớn, đoạn hài lòng ôm về nhà.

Hôm nay trời nắng chang chang, vẫn còn hơn nửa canh giờ nữa mới tới buổi trưa mà đã cảm thấy oi bức vô cùng!

Hai người vội vã ôm dưa hấu trở về nhà!

"Oản Oản! Chúng ta đã hái dưa hấu về rồi này! Ta còn cố ý hái hai quả thật to đó, nàng xem có vừa ý không?"

Giang Oản Oản đang ngồi trong nhà nghe thấy tiếng gọi, nàng vội đỡ bụng từ từ đứng dậy.

Ngay sau đó, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã mang dưa hấu vào trong nhà. Sau khi đặt dưa hấu lên bàn trà, Giang Oản Oản lập tức vỗ nhẹ, tiếng "bịch bịch" vang lên. Nàng cười tươi như hoa: "Ừm, chắc chắn quả dưa này sẽ rất ngọt! Nghe chừng đã vừa chín tới!"

Nhưng hai trái dưa hấu này, bọn họ nào có thể ăn hết? Huống hồ Giang Oản Oản cũng không thể ăn đồ quá lạnh, bởi vậy chỉ bổ một trái ra dùng, còn một trái khác sẽ treo trong giếng nước cho lạnh để chờ Đoàn Đoàn và các tiểu tử khác tan học trở về mà thưởng thức.

Chươngg 438:

Tần Tĩnh Trì và Tần phụ chưa từng nhìn thấy dưa hấu, nhất thời chẳng biết xử lý ra sao.

Giang Oản Oản nhìn bọn họ luống cuống cầm dưa, nàng nói: "Tĩnh Trì, chàng đi rửa con d.a.o thái thịt của chúng ta vài bận rồi mang ra đây để thiếp bổ cho."

Dẫu con d.a.o thái đồ ăn của chúng vẫn luôn sạch sẽ, song để tránh trên lưỡi d.a.o còn vương lại mùi hành, tỏi và ớt, làm ảnh hưởng tới vị ngọt cùng hương thơm của dưa hấu, vẫn cần phải rửa thêm vài bận nữa.

Nói tới đây, Giang Oản Oản không khỏi nghĩ về thời hiện đại, khi còn ở cô nhi viện, hiếm khi viện trưởng đãi dưa hấu cho bọn ta. Kết quả là miếng dưa nào cũng vương vị hành tỏi, mùi vị đó thật sự khó thể nào diễn tả!

Chẳng mấy chốc, Tần Tĩnh Trì đã mang d.a.o tới.

Giang Oản Oản cầm dao, nàng chỉ bổ hai ba lần là đã khiến trái dưa tách thành từng miếng, ruột đỏ tươi bên trong lộ ra, ngay sau đó, một mùi thơm mát lạnh của trái cây thoang thoảng trong không khí.

Giang Oản Oản không khỏi hít sâu, mùi dưa hấu thật dễ chịu vô ngần. Dưới tiết trời nóng bức thế này, chỉ cần ngửi một chút cũng đã cảm thấy mát mẻ đôi phần.

"Tĩnh Trì! Phụ thân! Hai người mau dùng đi ạ, hãy ăn phần ruột dưa màu đỏ ở giữa, còn hạt đen thì phải nhổ ra đó ạ!"

Nói xong, nàng nóng lòng cầm một miếng dưa lên thưởng thức.

Dưa hấu vừa xốp vừa ngọt, mọng nước, cho dù không phải là dưa hấu ướp lạnh thì Giang Oản Oản vẫn cảm thấy thỏa mãn vô ngần.

Còn Tần Tĩnh Trì và phụ thân đã dùng được vài miếng, chẳng mấy chốc trên bàn trà đã chất đầy vỏ dưa.

Ba người ăn uống quả thực tốc độ phi phàm, chỉ chừng hai khắc đồng hồ mà trái dưa hấu đã được chia chác sạch trơn. Giang Oản Oản vì lo lắng cho hài tử trong thai nên cũng không dám dùng quá nhiều, bởi vậy phần lớn đều đã vào bụng hai cha con Tần Tĩnh Trì.

Mà sau khi hai người họ ăn xong đã vô thức đưa mắt nhìn về phía giếng nước, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích.

Giang Oản Oản cười bất đắc dĩ mà rằng: "Dưa hấu không nên ăn quá nhiều đâu ạ, dùng nhiều sẽ rất khó chịu vì lạnh bụng đấy ạ, dù sao phủ đệ chúng ta còn nhiều dưa hấu đến thế, mỗi ngày dùng một quả là đủ rồi."

Khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Tĩnh Trì và phụ thân, Giang Oản Oản lại nói thêm: "Ừm... Dù sao trong nhà chúng ta cũng nhân khẩu đông đúc, buổi tối lại vô cùng nóng bức, bằng không hãy hái thêm vài quả mang về ướp lạnh nhưng chớ hái quả quá lớn, hãy chọn những quả nhỏ hơn một chút, khi ấy có thể bổ đôi rồi dùng thìa mà thưởng thức."

"Sau đó hái thêm vài quả cho nhà Đại Ngưu huynh dùng thử nữa ạ, dưa hấu của bọn họ trổ muộn hơn chúng ta một thời gian nên có lẽ vẫn chưa chín!"

Cánh đồng mấy người Nhị Ngưu trồng dưa hấu khá râm mát.

Nàng vừa dứt lời, Tần Tĩnh Trì và phụ thân lập tức vác gùi đi ra ngoài.

"Được rồi, vậy chúng ta hái xong sẽ về ngay!" Lời vừa dứt, bước chân đã thoăn thoắt hơn vài phần, thoáng chốc bóng người đã khuất dạng nơi ngưỡng cửa.

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng ngồi trên ghế sô pha và cầm tấm vải đặt cạnh bên lên, cẩn thận thêu thùa.

Những ngày này, nàng ở trong nhà cảm thấy vô cùng buồn tẻ, vì vậy ngày nào cũng theo Tần mẫu và Lý Tam Nương học cách may y phục và thêu thùa, nay đã dần thành hình, chỉ là hoa văn thêu trên y phục vẫn còn vô cùng giản dị.

Ngày nào nàng cũng sẽ cầm tấm vải mềm mại để may y phục lót cho hài tử trong thai.

Giang Oản Oản đoán có lẽ đứa bé trong bụng sẽ chào đời vào độ tháng mười, vì vậy cần may y phục dày dặn, hơn nữa phần lớn y phục lót đều được may kiểu liền thân. Nàng đã phỏng theo kiểu dáng y phục ở hiện đại, như vậy đứa bé vừa giữ ấm lại vừa vô cùng tiện lợi!

Đến khi Tần Tĩnh Trì và phụ thân mang dưa hấu trở về thì y phục trong tay Giang Oản Oản đã hoàn thành.

Chươngg 439:

Đến chiều tối, Giang Hiền Vũ, Lý Tam Nương và Tần mẫu dẫn Đoàn Đoàn đi vào trong sân.

Vừa vào nhà, Đoàn Đoàn đã nóng lòng cởi đôi hài xăng đan mới tinh mà Tần mẫu cùng Lý Tam Nương vừa làm cho mấy ngày qua, treo túi sách nhỏ lên móc áo cạnh cửa, cởi bỏ áo ngoài, rồi lại nới vài khuy áo trong. Cậu bé nhanh chóng nằm sấp trên bàn trà, rót một cốc nước đầy mà uống ừng ực.

Sau đó, cậu bé nằm vật xuống thảm, giọng mềm nhũn nói: "Đoàn Đoàn sống rồi! Hôm nay nóng bức khôn nguôi, khát khô cổ họng!"

Giang Hiền Vũ cùng mọi người cũng cầm cốc lên, rót một cốc nước lớn mà uống cạn.

Lý Tam Nương nói với Giang Oản Oản: "Nay đã vào tháng sáu, tiết trời quả thực nóng bức vô cùng! Khi trở về, phụ tử ta cưỡi xe ngựa mà cũng nóng đến nỗi mồ hôi vã ra như tắm!"

"Nương, dưa hấu của chúng ta đã bắt đầu chín rồi, hôm nay Tĩnh Trì và phụ thân đã hái vài quả về, tất thảy đều đã được đặt trong giếng khơi, mát lạnh vô cùng đó ạ, mọi người mau nếm thử đi!"

Lời vừa dứt, Tần Tĩnh Trì và phụ thân đã mang ba quả rưỡi dưa hấu không lớn không nhỏ tới. Tần Tĩnh Trì theo lời Giang Oản Oản dặn dò trước đó, bổ mỗi quả dưa hấu làm hai nửa, còn phụ thân thì vào phòng bếp lấy vài chiếc thìa, đặt lên mỗi nửa quả dưa hấu.

Khi bọn họ tới, sẽ lập tức chia cho mỗi người một nửa, còn Tần Tĩnh Trì cùng người nhà sẽ dùng phần còn lại.

Đoàn Đoàn ôm dưa hấu ngồi xuống chiếc đệm trước lò sưởi âm tường. Cậu bé đặt nửa quả dưa hấu lên chiếc bàn nhỏ, cẩn thận ngửi kỹ, sau đó mới cầm thìa nhanh chóng múc một thìa lớn đưa vào miệng.

Lập tức, vị ngọt mát của dưa hấu bùng nổ nơi đầu lưỡi, sảng khoái đến lạ thường.

Đoàn Đoàn ăn xong một miếng rồi hét lên: "A! Dưa hấu ngon quá đi thôi! Ngon tuyệt! Lại thơm lừng!"

Lý Tam Nương cùng mọi người không màng đến phản ứng của Đoàn Đoàn, chỉ chăm chú cúi đầu thưởng thức từng miếng dưa hấu. Chốc lát sau, phần vỏ màu trắng đã bị khoét thành những lỗ trống, chẳng còn thấy sắc đỏ của ruột dưa nữa.

Tần Tĩnh Trì dùng hai miếng rồi tính mang biếu nhà Đại Ngưu vài quả.

Tiết trời ngày càng nóng bức, sau khi quán nướng của bọn họ đóng cửa thì cũng chẳng tụ tập ở sân sau nữa. Nay bọn họ đã mua ngựa, mỗi ngày đều sẽ ngồi xe ngựa trở về thôn.

Giờ này có lẽ bọn họ đã về.

Giang Hiền Vũ nói: "Khi chúng ta về, chốc lát sau mấy người Đại Ngưu cũng đã tới đón Cẩu Đản và Nhị Oa, giờ này chắc đã về tới nhà rồi! Chắc hẳn nóng đến độ không thể chịu nổi! Giờ này mang sang biếu bọn họ, đúng lúc có thể giải khát."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Thế thì ta đi ngay đây!"

Bình thường, nếu Tần Tĩnh Trì ra ngoài tặng quà, Đoàn Đoàn sẽ bám theo người như một cái đuôi nhỏ, chẳng thiết ngó lại. Nhưng hôm nay, tiểu tử thật sự bị cái nóng bức đến mức mệt mỏi, bởi vậy cũng chẳng còn hứng thú chi.

Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì còn tưởng rằng tiểu tử nhà mình sẽ là bạn đồng hành cùng hắn, song khi đã đeo giỏ trên lưng mà cậu bé vẫn chẳng ngoảnh đầu nhìn, bởi vậy chắc chắn tiểu tử không thiết tha theo cùng, đành để người đi một mình vậy.

Trước tiên, Tần Tĩnh Trì mang một trái dưa hấu sang biếu các vị Lý Quý và Tần Đắc Chính, rồi mới ung dung đi tới nhà Đại Ngưu.

Thời tiết oi bức nên người cũng chẳng muốn đi quá nhanh, nếu không khi về đến nhà, e rằng y phục sẽ ướt đẫm mồ hôi.

Đến khi người tới trước cửa nhà Đại Ngưu, vị này đang ở trong sân múc từng gáo nước tắm cho Cẩu Đản, bởi lẽ phải làm liên tục nên trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.

Còn Cẩu Đản chỉ cần hưởng thụ sự phục dịch tắm rửa, trông vô cùng tự tại!

Tần Tĩnh Trì đứng ở ngoài sân, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ. Cẩu Đản là người đầu tiên nhìn thấy người, tiểu tử lập tức chạy tới mở cửa với đôi chân trần: "Tĩnh Trì thúc, sao người lại tới đây vậy? Hôm nay, Đoàn Đoàn chẳng tới ư?"

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 436