Sau đó, hắn vừa căng thẳng vừa sợ hãi hỏi: "Chẳng lẽ nàng sẽ bỗng dưng biến mất ư?"
Giờ đây, Tần Tĩnh Trì đã tạm quên đi cảnh tượng khó tin vừa rồi. Trong lòng hắn chỉ còn mỗi nỗi lo sợ rằng Giang Oản Oản sẽ biến mất đột ngột và chẳng quay trở lại nữa. Nếu vậy, hắn và Đoàn Đoàn biết phải làm sao?
Thấy vẻ lo lắng hằn trên nét mặt hắn, Giang Oản Oản vội vàng nắm lấy tay hắn mà nói: "Thiếp sẽ không biến mất đâu, chàng hãy yên lòng. Thiếp muốn ở cạnh chàng cùng Đoàn Đoàn, chúng ta sẽ sống một cuộc đời an yên!"
Tần Tĩnh Trì nghe vậy, hắn ôm chặt nàng vào lòng: "Nàng đừng bỏ rơi ta và Đoàn Đoàn. Gia đình chúng ta sẽ mãi ở bên nhau nhé!"
Thấy hắn hiếm thấy vẻ hoảng sợ đến nhường này, Giang Oản Oản vừa đau lòng khôn xiết, vừa mềm lòng vô hạn. Nàng dỗ dành hắn chẳng khác nào dỗ Đoàn Đoàn thơ dại. Nàng kiễng chân, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn: "Chẳng đâu, chẳng đâu. Chàng đừng sợ. Tối nay thiếp sẽ giải thích tường tận cho chàng."
Hai tay Tần Tĩnh Trì đặt lên vai nàng, hắn chăm chú nhìn nàng một hồi rồi bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Giang Oản Oản cảm thấy hơi đau nhưng lại chẳng nỡ lòng nào đẩy hắn ra.
Ngay khi Giang Oản Oản cảm thấy ngạt thở đến mức ngỡ chừng sắp ngất lịm, Tần Tĩnh Trì mới từ từ buông nàng ra, rồi hắn triền miên hôn lên trán, gò má, đôi mắt và vành tai nàng.
Sau đó hắn khẽ thì thầm không dứt: "Nàng phải luôn ở bên cạnh ta, luôn luôn... Luôn luôn..."
Tần Tĩnh Trì cảm thấy giờ đây hắn quả thật không thể nào lìa xa người trước mắt. Mới đầu có lẽ hắn chỉ nghĩ nàng là một thê tử hiền lành, có thể chăm nom Đoàn Đoàn, cùng mình an ổn sống qua ngày. Nhưng cho đến khi chứng kiến cảnh tượng này, hắn mới nhận ra mình đã vô thức chìm đắm trong dáng hình, thanh âm, nụ cười và sự dịu dàng của người đêm ngày kề cận. Hắn thấu tỏ tấm chân tình mình dành cho người trước mắt.
Hắn nhận ra nỗi sợ hãi mãnh liệt ngần nào trong lòng. Hắn chỉ sợ nàng sẽ lặng lẽ biến mất như thuở nàng đến, nếu vậy có lẽ cả đời này... Hắn không thể nhìn thấy nàng được nữa.
Giang Oản Oản nghe những lời thì thầm không dứt của hắn, giờ đây đôi mắt nàng đã rưng rưng lệ. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn nghĩ Tần Tĩnh Trì chỉ có thiện cảm với mình. Nhưng đến tận bây giờ, nàng mới thấu rõ chân tình khi yêu một người là như thế nào. Thì ra, đến giờ, người này mới thực sự... yêu nàng.
Lòng nàng vừa ấm ức vừa ngập tràn hỷ duyệt. Hai tay nàng khẽ vỗ lên lồng n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì. Những giọt lệ tuôn trào lăn dài, chưa kịp rơi xuống gò má đã bị Tần Tĩnh Trì đón lấy bằng từng nụ hôn vương vãi.
Đoàn Đoàn trong sân nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, cậu bé còn nghe được tiếng khóc của Giang Oản Oản. Tiểu tử lo lắng đặt món đồ chơi chuồn chuồn của mình xuống rồi nhanh chân chạy vào bếp: "Nương, nương... Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng nương khóc, nương sao vậy?"
Tiểu tử còn chưa bước vào bếp mà thanh âm non nớt đã vọng vào trước, sau đó mới thấy tiểu thân ảnh bước qua ngưỡng cửa.
Khi thấy Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh Giang Oản Oản mà Giang Oản Oản lại đang rơi lệ, Đoàn Đoàn mở to đôi mắt nhìn rồi vội vàng chạy tới, ôm chân Tần Tĩnh Trì và dùng sức kéo ra. Cậu bé vừa cố kéo hắn vừa không ngừng nói: "Cha! Cha hư! Cha đừng ức h.i.ế.p nương như thế!"
Đến khi tiểu tử mệt lả, hơi thở phì phò không dứt, Giang Oản Oản mới nín khóc. Nàng khẽ đẩy Tần Tĩnh Trì ra: "Được rồi, chàng đáng ghét làm sao! Mau đi an ủi bảo bối Đoàn Đoàn của chúng ta đi thôi."
"Hứ... Nương... Hứ, chúng ta... Hứ... Chúng ta chớ để ý đến cha nữa, cha ức h.i.ế.p nương!"
Trong mắt Giang Oản Oản chỉ hằn in hình bóng của Tần Tĩnh Trì. Sau đó nàng ngước nhìn tiểu bảo bối Đoàn Đoàn đang ra sức che chở cho mình, nàng chỉ cảm thấy mình vô cùng may mắn, có lẽ trên đời này, hiếm ai may mắn hơn nàng.
Chươngg 241:
Tần Tĩnh Trì lau đi giọt lệ vương khóe mắt chẳng hay tự lúc nào, sau đó hắn dịu dàng lướt nhìn Giang Oản Oản rồi mới cúi đầu nhìn tiểu bánh bao đang khẽ đ.ấ.m vào cha mình: "Cha không ức h.i.ế.p nương, Đoàn Đoàn đã oan uổng cho cha rồi!"
Đoàn Đoàn hoài nghi gãi đầu, sau đó nó lại nhìn gương mặt Giang Oản Oản vẫn còn lấm lem nước mắt rồi lập tức nghiêng đầu bĩu môi: "Hừ! Cha lừa Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn rõ ràng đã thấy nương khóc rồi!"
Giang Oản Oản vội vã lau sạch mặt, sau đó cười nói: "Cha thật sự không ức h.i.ế.p nương mà, chỉ là nương thấy chúng ta sắp dọn vào nhà mới, vui mừng khôn xiết nên mới rơi lệ thôi. Cha... Cha đang an ủi nương đó."
"Chẳng phải Đoàn Đoàn cũng đã nhìn thấy rồi sao? Phụ thân còn... hôn nương đó. Đoàn Đoàn thử nghĩ lại xem, lúc phụ thân an ủi con, có phải phụ thân cũng hôn con không?"
Đoàn Đoàn vẫn chưa yên lòng, tiểu tử nghi hoặc hỏi: "Thật vậy sao ạ? Phụ thân không bắt nạt nương, phải không ạ?"
Tần Tĩnh Trì khẽ nhéo cánh mũi nhỏ của tiểu tử, rồi vờ như vô cùng ấm ức mà nói: "Giờ đây Đoàn Đoàn không tin tưởng phụ thân ư? Phụ thân đau lòng khôn xiết."
Sau đó, hắn lập tức cụp mắt xuống, dáng vẻ tựa hồ vô cùng thương tâm.
Thấy phụ thân dáng vẻ như vậy, tiểu tử liền mắc lừa, vội vàng vươn bàn tay bé nhỏ, đặt lên gương mặt Tần Tĩnh Trì vài nụ hôn, sau đó ngượng ngùng nói: "Phụ thân, con sai rồi. Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn không biết nương vui quá nên mới khóc."
Tần Tĩnh Trì lập tức bật cười: "Vậy Đoàn Đoàn phải hôn phụ thân thêm vài cái nữa."
"Moah... Moah!"
Tiểu tử đặt một nụ hôn thật kêu lên gương mặt hắn. Mãi đến lúc này, Tần Tĩnh Trì mới xoa đầu Đoàn Đoàn rồi nói: "Được rồi, phụ thân tha thứ cho con."
"Hì hì, phụ thân thật tốt!"
Giang Oản Oản chỉ đành đứng yên nhìn Đoàn Đoàn ngốc nghếch nhà ta, quả nhiên... Thật dễ bị lừa gạt.
Tần Tĩnh Trì ôm tiểu tử một hồi, đột nhiên bụng Đoàn Đoàn réo lên. Tiểu tử xấu hổ che bụng, lặng lẽ nhìn phụ thân và nương của mình.
Nghe tiếng bụng tiểu tử réo, Giang Oản Oản không khỏi nở nụ cười.
Đoàn Đoàn thấy hai người cười, tiểu tử liền xấu hổ chuyển sang chuyện khác: "Nương, hôm nay nương định làm bánh ngọt cho Đoàn Đoàn, phải không ạ?"
"À! Đúng rồi! Nương sẽ làm bánh táo cho bảo bối Đoàn Đoàn nhà chúng ta!" Mãi đến lúc này, Giang Oản Oản mới chợt nhớ ra chuyện chính.
Đoàn Đoàn cười híp mắt nhìn nàng: "Vâng ạ!"
Nghĩ đến tiểu tử đang bụng đói cồn cào, Giang Oản Oản đã lấy cho Đoàn Đoàn một đĩa nhỏ kẹo bưởi: "Hôm nay, nương cho phép Đoàn Đoàn ăn thêm vài viên kẹo đó."
Nhìn những viên kẹo bưởi trên bàn, Đoàn Đoàn mừng rỡ khôn xiết, vội vàng vươn đôi tay bé nhỏ, ôm lấy đầu Giang Oản Oản rồi hôn nàng vài cái: "Moah! Moah! Nương là tuyệt nhất!"
Tần Tĩnh Trì đang ôm đôi chân tiểu tử, thấy Đoàn Đoàn nhoài người tới, hắn vội vàng ôm tiểu tử tinh quái trong lòng lại gần Giang Oản Oản hơn chút nữa.
"Được rồi, con đi chơi với phụ thân đi, nương sẽ đi làm bánh táo cho con."
Nàng lấy táo đỏ ra rửa sạch, kế đó cho vào nồi hấp.
Tiếp theo, nàng cắt táo đỏ đã hấp chín thành từng miếng, cho vào trong nồi rồi thêm một lượng sữa bò vừa phải.
Sau khi đóng cửa tiệm vào ngày hôm trước, trên đường tình cờ gặp kẻ bán sữa bò, Giang Oản Oản đã mua nửa thùng sữa. Nàng định mỗi ngày sẽ nấu một bát sữa cho Đoàn Đoàn uống, nhưng lấy một chút ra làm bánh táo cũng chẳng đáng kể, dù sao cũng không sử dụng quá nhiều.
Sau đó, nàng đặt nồi lên bếp lò và đun trên lửa nhỏ, liên tục khuấy đều cho đến khi toàn bộ táo đỏ đã ngấm đẫm sữa bò. Kế đó, cho thêm một lượng đường đỏ vừa phải vào, tiếp tục khuấy cho đến khi đường tan hết. Khi toàn bộ hỗn hợp táo đỏ, sữa bò và đường đỏ đã hòa quyện vào nhau thì có thể tắt bếp, bây giờ chỉ cần đợi nguội là dùng được.
Tiếp đến, đập khoảng mười mấy quả trứng gà vào một cái chậu nhỏ rồi cho mứt táo vừa được nấu vào cùng với trứng gà. Lúc này, phải liên tục khuấy không được dừng, và đương nhiên công việc này do Tần Tĩnh Trì đảm nhiệm.
Chươngg 242:
Sau khi bảo Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh phải liên tục khuấy trứng gà, Giang Oản Oản mới có thể nghỉ ngơi. Nàng ôm Đoàn Đoàn nhàn nhã thưởng thức vài viên kẹo bưởi, thỉnh thoảng lại đút cho Tần Tĩnh Trì đang khuấy trứng khó nhọc một viên.
Một lúc sau, khi trứng gà và mứt táo trong chậu đã được đánh bông hoàn toàn và bắt đầu nở ra, Giang Oản Oản mới đặt Đoàn Đoàn đang êm ấm trong lòng xuống rồi đi tới bên cạnh Tần Tĩnh Trì: "Được rồi, chàng để thiếp làm cho. Chàng mau giúp thiếp nhóm lửa cái bếp ở ngoài đi."
Tần Tĩnh Trì chăm chú nhìn nàng, suốt nửa buổi vẫn đứng yên bất động, dường như đang e ngại điều gì. Giang Oản Oản đành bất lực hôn hắn một cái: "Thiếp sẽ không đi đâu, chàng tin thiếp đi!"
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, bấy giờ hắn mới mang tâm trạng thấp thỏm mà ra khỏi cửa.
Nhận lấy chiếc chậu gỗ nhỏ, Giang Oản Oản lập tức lấy bột mì trong tủ ra. Nàng cho một lượng bột vừa phải vào trong bát, sau đó cho thêm một ít men nở vào rồi khuấy đều, thêm chút dầu ăn và tiếp tục khuấy.
Tiếp theo, nàng lấy một cái khuôn nhỏ hình vuông bằng sắt ra, trải một lớp giấy thấm dầu lên trên. Nàng đổ đều hỗn hợp mứt táo đã được khuấy vào trong chiếc khuôn sắt, rắc chút hạt vừng lên trên, rồi đặt vào bếp ngoài nướng chín.
Không bao lâu sau, mùi hương ngọt ngào của bánh táo đỏ thoang thoảng khắp sân nhà. Đoàn Đoàn đang vui vẻ ăn kẹo bưởi trong bếp, vừa ngửi thấy mùi thơm này, tiểu tử liền lập tức tìm đến nơi phát ra hương vị, chẳng khác gì một tiểu cẩu.
"Nương! Thơm quá!"
Cánh mũi nhỏ của Đoàn Đoàn khẽ hếch lên, tiểu tử ra sức hít hà mùi thơm bay ra từ bếp lò, thỉnh thoảng lại l.i.ế.m môi đầy thèm thuồng.
Giang Oản Oản đứng phía sau đặt tay lên vai tiểu tử, ôm Đoàn Đoàn vào lòng: "Vẫn còn chưa chín đâu, con đợi thêm một lát nữa đi, tiểu tham ăn."
Đợi thêm một hồi, khi nàng ước chừng đã sắp hoàn thành, Giang Oản Oản liền bảo Tần Tĩnh Trì lấy ra giúp nàng.
"Này, chàng dùng miếng vải này mà lấy ra, cẩn thận kẻo bị bỏng đó!"
Tần Tĩnh Trì nhận lấy miếng vải nàng đưa, bọc chiếc khuôn sắt lại rồi ra khỏi phòng bếp, còn Giang Oản Oản dẫn Đoàn Đoàn theo sau.
Tần Tĩnh Trì vừa hạ chiếc khuôn sắt, Giang Oản Oản đã mau chóng nhận lấy tấm vải. Nàng úp ngược khuôn lên thớt, khi khuôn sắt được nhấc lên, một khối bánh táo vuông vức đã hiện ra tròn trịa hoàn mỹ.
Kế đó, nàng lại tiếp tục nướng thêm một khối bánh thứ hai.
Đoàn Đoàn ngửi thấy hương thơm nức mũi lan tỏa, liền kéo góc áo Giang Oản Oản mà mềm mại làm nũng: "Nương ơi... Nương..."
Giang Oản Oản bật cười, cúi đầu nhìn tiểu bánh bao. Nàng mau chóng nâng một khối bánh nhỏ vuông vức lên, hà hơi làm nguội rồi mới đưa cho tiểu bánh bao đang nhìn mình với ánh mắt đầy khao khát: "Con của nương, mau nếm thử đi."
Đoàn Đoàn vội vàng nhận lấy khối bánh táo, bé con "A" một tiếng rồi cắn một miếng: "Ôi chao! Nương! Xin nương ban thêm một miếng nữa!"
Giang Oản Oản lại lấy một khối bánh đút cho Tần Tĩnh Trì, ánh mắt nàng ngời sáng: "Chàng cũng nếm thử xem sao!"
Tần Tĩnh Trì cũng nhận lấy, cắn một miếng, ánh mắt rạng rỡ đầy mong chờ. Chàng nuốt chửng khối bánh, đợi đến khi miếng cuối cùng tan trong miệng, mới cất lời tán thưởng: "Món điểm tâm này còn thơm ngon hơn cả những thứ bánh ngọt xa xỉ nhất trong các tiệm điểm tâm trên huyện!"
Nhớ lại lần trước, Lý Viễn cùng bằng hữu từng mang đến cho Đoàn Đoàn không ít bánh ngọt. Những khối bánh ấy tuy tinh xảo vô cùng, vừa nhìn đã biết là thứ đắt giá, song hương vị lại chẳng thể sánh bằng món bánh táo đỏ này.
Bánh táo đỏ mềm tan trong miệng, hương vị vừa thơm vừa ngọt, khiến Tần Tĩnh Trì cảm thán đây quả là một mỹ vị hiếm có.
Cắt bánh xong, Giang Oản Oản đút cho Tần Tĩnh Trì thêm một miếng. Đoạn nàng tự mình cầm lấy một miếng, khẽ nhâm nhi nếm thử, rồi hài lòng gật đầu: "Ưm... Ngon tuyệt!"
Chươngg 243:
Thưởng thức xong miếng bánh táo đầu tiên, Đoàn Đoàn liền l.i.ế.m sạch vụn bánh dính trên bàn tay nhỏ, đoạn giơ cánh tay trần truồng vẫy vẫy nàng, nũng nịu gọi: "Nương! Ta muốn ăn nữa ạ!"
"Được."
Nàng lau vụn bánh dính trên miệng cho tiểu tử, đoạn cầm lấy một miếng bánh khác, thổi nguội rồi đưa cho y.
Một nhà ba người cứ thế nhâm nhi từng miếng bánh, bỗng chốc, Giang Oản Oản chợt nhớ ra một điều. Nàng đặt miếng bánh táo xuống, liền đi pha một ấm trà bưởi mật ong. Vừa thưởng trà vừa dùng điểm tâm, quả là một thú vui tao nhã.
Bánh táo khi còn nóng đã ngon miệng, nhưng để nguội rồi thưởng thức, hương vị lại càng thêm ngọt ngào và tuyệt vời hơn bội phần.
Giang Oản Oản lại nướng thêm vài mẻ, làm ra vô số bánh táo. Đoạn nàng lấy những chiếc giỏ nhỏ ra, lót giấy thấm dầu vào bên trong, rồi tỉ mẩn chia vào mỗi giỏ chừng mười mấy miếng bánh táo mềm ngọt.
"Tĩnh Trì, chúng ta hãy mang biếu cha mẹ, rồi cả Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca và Lý Quý ca nữa. Có lẽ lũ tiểu tử nhà các huynh ấy sẽ vô cùng yêu thích."
"Ừm... Vậy mang thêm một giỏ cho Lâm Lộ huynh đệ. Còn Trương thúc Trương thẩm thì nhà ở quá xa, chúng ta không tiện ghé qua, chi bằng đợi khi nào đến tiệm thì sẽ mang đến biếu họ sau vậy."
Tần Tĩnh Trì vội vã nuốt miếng bánh táo trong miệng, rồi gật đầu đáp: "Được."
Một nhà ba người đã thưởng thức ngần ấy bánh táo đến nỗi no bụng, thành thử không cần dùng bữa tối nữa.
"Vậy cả nhà chúng ta cùng đi biếu bánh đi, vừa hay có thể tiện thể tiêu thực."
Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, liền hớn hở nhảy cẫng lên: "Nương, mấy ngày nay ta chưa được chơi với Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca."
Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử, ôn tồn nói: "Vậy hôm nay chúng ta đi biếu bánh táo, Đoàn Đoàn sẽ gặp được các ca ca."
Dứt lời, Giang Oản Oản liền lấy bộ quần áo dày nhất mặc cho Đoàn Đoàn, sau đó đội thêm chiếc mũ lông lên đầu y. Giờ đây, một nhà ba người mới cầm theo giỏ, khóa cửa rồi cùng nhau ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, thời tiết càng lúc càng trở nên rét lạnh, khiến việc buôn bán đậu hũ nóng của Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý ngày càng phát đạt. Khách bộ hành trên đường, khi ngửi thấy mùi thơm nức mũi, lại thấy khói trắng nóng hổi bốc lên nghi ngút, liền vui vẻ ghé lại mua một phần để thưởng thức. Bởi vậy, gần như ngày nào các huynh ấy cũng đi sớm về trễ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, các huynh ấy trở về khá muộn. Đúng lúc nương tử của Đại Ngưu vừa mua mười cân thịt heo, thấy trời đã tối mịt, hắn bèn mời Tần Đắc Chính và Lý Quý ở lại nhà dùng bữa. Bởi vậy, sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã biếu bánh táo cho Lâm Lộ cùng song thân họ Tần, vừa hay ba người họ đi đến cửa nhà Đại Ngưu, liền nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng vọng ra từ bên trong.
Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng của Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo, liền ngạc nhiên bật cười, rồi hớn hở chạy tới trước cửa nhà Đại Ngưu. Cậu bé nhón chân gõ cửa, cất tiếng gọi: "Cẩu Đản ca ca! Cẩu Đản ca ca! Ta đến rồi đây, ca ca mau ra mở cửa cho ta đi!"
Tiểu tử gõ cửa vài lượt mà vẫn chẳng thấy ai ra mở, vừa lo lắng vừa tiếp tục gõ, cất giọng: "Cẩu Đản ca ca? Đại Ngưu thúc thúc? Là ta đây ạ! Ta cùng cha mẹ mang bánh ngọt thơm ngon đến biếu mọi người đây ạ!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong, liền chắc chắn rằng người trong nhà không thể nào nghe thấy tiếng gõ cửa. Hơn nữa, Đoàn Đoàn còn nhỏ tuổi nên khi gõ cửa cũng chẳng có mấy sức lực, tiếng động nhỏ chẳng khác gì mèo cào. Giọng nói mềm mại của tiểu tử càng khó lòng lọt vào tai người bên trong.
Tần Tĩnh Trì tiến đến trước cổng, ôm tiểu tử đang cau mày vào lòng, khẽ nói: "Giọng nói của con tựa như tiếng mèo con, bởi vậy Cẩu Đản ca ca và Đại Ngưu thúc thúc mới không nghe thấy."
Chươngg 244:
Dứt lời, Tần Tĩnh Trì liền bước lên phía trước, dứt khoát gõ cửa. Giang Oản Oản đứng phía sau hai cha con, nàng nhận lấy ba giỏ bánh táo từ tay y.
Đoàn Đoàn chớp chớp đôi mắt to tròn, lẳng lặng lắng nghe tiếng gõ cửa của cha mình. Đoạn tiểu tử lặng lẽ bịt kín đôi tai nhỏ, sau một hồi ngẫm nghĩ, y lại san sẻ một bàn tay nhỏ nhắn che cho Tần Tĩnh Trì.
Chỉ chốc lát sau, tiếng Đại Ngưu vọng ra từ bên trong cửa: "Ai đó? Đến ngay đây!"
Đoàn Đoàn nghe thấy giọng nói của hắn, đôi mắt tức thì sáng bừng lên, phấn khích cất tiếng: "Đại Ngưu thúc thúc! Là ta đây ạ! Thúc mau ra mở cửa giúp ta và cha mẹ đi ạ!"
Đại Ngưu mở cửa, lập tức trông thấy Đoàn Đoàn đang hớn hở ngồi trên cánh tay hơi cong của Tần Tĩnh Trì.
Đoạn hắn đưa mắt nhìn sang Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, Đại Ngưu vui vẻ hỏi han ba người: "Tĩnh Trì, Oản Oản, sao hai người lại tới đây vào lúc này? Mau mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh lắm! Nhỡ đâu tiểu Đoàn Đoàn bị nhiễm lạnh thì khốn!"
Đoàn Đoàn cười híp mắt, chỉ vào chiếc mũ lông trên đầu mình, cất lời: "Đại Ngưu thúc thúc, ta không lạnh đâu ạ! Thúc nhìn xem! Ta đang đội mũ lông mà nương và nãi nãi làm cho đó, rất ấm!"
Đại Ngưu thấy tiểu tử vô cùng đáng yêu, không kìm được bèn đưa tay xoa nhẹ gương mặt nhỏ của y, bật cười nói: "Hahaha... Gương mặt này quả thực ấm áp dễ chịu, có lẽ đúng là không lạnh thật!"
Khi mọi người đang trò chuyện rôm rả, bỗng thấy Cẩu Đản ló đầu ra từ sau lưng Đại Ngưu, cất tiếng: "Cha, ai đến vậy ạ? Sao cha vẫn... Trời ạ! Đoàn Đoàn!"
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Cẩu Đản thì cũng liền hớn hở reo lên: "Cẩu Đản ca ca!"
Sau đó, tiểu tử uốn éo muốn thoát khỏi vòng tay Tần Tĩnh Trì: "Phụ thân, người thả Đoàn Đoàn xuống đi ạ, Đoàn Đoàn muốn chơi với Cẩu Đản ca ca!"
Lúc này, Tần Tĩnh Trì mới từ từ đặt tiểu tử xuống: "Đi đi."
Tiểu tử vừa được đặt xuống đất đã chẳng khác gì một con ngựa nhỏ thoát khỏi dây cương. Cậu bé kéo tay Cẩu Đản, hai bóng hình nhỏ nhắn tung tăng chạy vào trong nhà.
Tần Tĩnh Trì nhận lấy chiếc giỏ trong tay Giang Oản Oản, kéo nàng đến đứng bên cạnh mình, sau đó cùng Đại Ngưu bước vào trong nhà.
Giang Oản Oản mỉm cười híp mắt đứng bên cạnh chàng, đoạn cất lời cùng Đại Ngưu: "Đại Ngưu ca, hôm nay muội có làm chút điểm tâm ngọt, mang đến biếu mọi người, e rằng Cẩu Đản sẽ rất ưa thích."
Đại Ngưu cười nói: "Tài nghệ của Oản Oản muội thì chúng ta đều đã tường, chắc chắn sẽ mỹ vị vô cùng."
Sau đó lại tiếp lời: "Thật khéo làm sao, hôm nay nhà ta vừa mua được mươi mấy cân thịt. Hai nhà A Chính và A Quý cũng vừa vặn tề tựu ở đây, hai muội đến thật đúng lúc, cả nhà đang dùng bữa đó!"
Tần Tĩnh Trì nói: "Đại Ngưu ca, đệ dùng điểm tâm ở nhà rồi nên vẫn còn cảm thấy no bụng."
Đại Ngưu khoát tay: "Tẩu tử vẫn chưa nấu nướng xong xuôi, đợi lát nữa mới tươm tất, khi ấy các đệ sẽ đói bụng thôi. Nếu thật sự không muốn dùng, cứ nếm thử vài miếng cũng chẳng sao!"
Tần Tĩnh Trì bất lực gật đầu: "Được."
Khi cả bọn bước vào nhà, Tần Đắc Chính và Lý Quý đang an tọa tại sảnh khách giúp nhặt rau, còn Kim Thị cùng mấy người khác đang tất bật trong phòng bếp rửa ráy, nấu nướng.
Bên cạnh sảnh khách, mấy đứa nhóc con đang ngồi quây quần trước bàn, ríu rít trò chuyện. Nhìn kỹ thì thấy, Đoàn Đoàn là đứa hoạt bát nhất trong số đó.
"Tĩnh Trì, Oản Oản, hai người mau đến đây an tọa!"
Lý Quý và Tần Đắc Chính dịch chuyển vị trí ngồi, chừa lại cho hai người một chiếc ghế dài.
Giang Oản Oản đặt mấy chiếc giỏ lên bàn, cười duyên nói: "Hôm nay muội làm nhiều điểm tâm ngọt, vốn định đích thân mang đến từng nhà biếu tặng mọi người. Nhưng nếu Đắc Chính ca và Tam ca đã tề tựu ở đây, vậy chúng muội cũng chẳng cần bôn ba khắp nơi nữa."
Kỳ thực Lý Quý ở ngay bên cạnh nhà hai người họ, vốn định mang đến biếu trước, nào ngờ lại không thấy ai ở nhà. Bởi vậy, hai người bèn đoán hắn ắt hẳn đang tề tựu bên Đại Ngưu hoặc Tần Đắc Chính.
Chươngg 245:
Thấy mấy vị tẩu tử đang tất bật trong bếp, Giang Oản Oản dù sao cũng đang rảnh rỗi, liền cất lời: "Để muội vào bếp giúp các tẩu tử một tay."
Đại Ngưu khoát tay: "Không cần đâu, e rằng cũng sắp xong rồi. Oản Oản, muội cứ an tọa mà nghỉ ngơi đi."
Giang Oản Oản khẽ cười: "Muội vốn không thể ngồi yên, vậy cứ để muội vào xem thử một chút đi."
Dứt lời, nàng liền cầm số rau mà Đại Ngưu cùng mọi người đã nhặt, bước vào trong phòng bếp.
Ở bàn bên kia, Đoàn Đoàn đang hớn hở miêu tả hương vị tuyệt hảo của bánh táo: "Điểm tâm ngọt mềm thơm, ngon lắm đó ạ! Vừa rồi, Đoàn Đoàn đã dùng rất nhiều rồi!"
Tiểu Bảo ngơ ngác lắng nghe, đôi mắt to tròn chớp chớp, khẽ l.i.ế.m môi, nơi khóe miệng đã lấp lánh một vật thể không rõ tên.
Cẩu Đản và Nhị Oa cũng liên tục nuốt nước bọt, cả hai tiểu tử vô thức nhìn về mấy chiếc giỏ đang đặt trên bàn.
Mấy tiểu tử nhìn nhau, khi đang định bàn bạc xem ai sẽ là người đi thỉnh điểm tâm, thì Tiểu Bảo đã níu lấy cánh tay Cẩu Đản: "Ca ca! Tiểu Bảo... đi! Thỉnh điểm tâm!"
Ngay sau đó, bóng dáng nhỏ bé với đôi chân ngắn ngủn lập nhoáng một cái đã chạy tới bên cạnh Lý Quý. Tiểu Bảo dùng đôi tay nhỏ xíu của mình níu lấy một ngón tay của hắn, bàn tay còn lại chỉ vào chiếc giỏ trên bàn, giọng trẻ con nũng nịu nói: "Phụ thân, điểm tâm, điểm tâm! Tiểu Bảo và ca ca... muốn dùng!"
Lý Quý bật cười: "Được rồi được rồi, để phụ thân lấy cho con."
Ngay sau đó, Lý Quý liền vẫy tay với mấy tiểu tử khác. Khi bọn trẻ đã tới gần, hắn lập tức lấy mấy miếng điểm tâm ngọt từ trong giỏ ra rồi chia đều cho từng đứa bé.
Thấy Lý Quý cũng chia phần cho mình, Đoàn Đoàn lập tức vỗ chiếc bụng tròn vo, nói: "A Quý thúc thúc, Đoàn Đoàn không dùng đâu ạ, vừa rồi Đoàn Đoàn đã dùng rất nhiều rồi. Thúc cứ nhường cho Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ đi ạ."
Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn, nói: "Con mèo tham ăn nhà đệ đã dùng quá nhiều rồi. Mẫu thân tiểu tử cũng chẳng cho dùng thêm nữa. Tam ca, các huynh cứ nếm thử đi, mỹ vị vô cùng!"
Thấy chàng nói vậy, Lý Quý và Đại Ngưu cùng mấy người khác cẩn thận cầm một miếng điểm tâm lên. Số còn lại, chẳng hiểu vì sao họ lại không chịu dùng, cả hai đều định dành lại cho nhi tử và nương tử của mình thưởng thức.
Trong khi mọi người đang rôm rả trò chuyện trong nhà, từ căn bếp bên kia cũng đã bắt đầu lan tỏa hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
Mấy tiểu tử ngửi thấy mùi thơm, lập tức tụ tập bên ngoài phòng bếp, ríu rít gọi mẫu thân của mình.
Kim Thị cùng mấy người khác đang đứng bên cạnh giúp Giang Oản Oản thái đồ ăn. Từ khi Giang Oản Oản bước vào phòng bếp, nhiệm vụ nấu nướng đã được giao phó hoàn toàn cho nàng.
Khi thấy mấy tiểu tử tụ tập đứng ngoài cửa, Kim Thị bước ra, xoa đầu Cẩn Đản rồi nói: "Thức ăn đã tươm tất rồi, con ngoan ngoãn dẫn các đệ đệ đến sảnh khách chờ đi."
Cẩn Đản nghe vậy, chỉ đành ngoan ngoãn kéo các đệ đệ vẫn đang vương vấn, trở về sảnh khách. Song, mấy tiểu tử vẫn không ngừng ngóng trông về phía phòng bếp, ngay cả các nam nhân ngửi thấy mùi thơm cũng đồng loạt đưa mắt nhìn theo.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Giang Oản Oản cùng mọi người đã bưng các món ăn lên: có thịt kho tàu, đậu hũ Tứ Xuyên, rau xào, khoai tây sợi xào dấm, trứng hấp và canh sườn hầm củ cải. Dẫu không quá cầu kỳ, nhưng số lượng lại rất nhiều, đủ để mọi người no bụng.
Kim Thị đặt bát đũa lên bàn, cất lời: "Tất cả các món ăn hôm nay đều do Oản Oản muội nấu. Hôm nay chúng ta có lộc lớn rồi, lát nữa hãy dùng nhiều một chút nhé."
Đại Ngưu cũng phụ họa theo nương tử của mình, hắn cất lời rằng: "Vừa ngửi đã thấy mùi thơm ngào ngạt!"
Giang Oản Oản cùng Vương Thị sánh bước đi xới cơm, nàng nghe vậy thì mỉm cười song chẳng cất lời thêm. Tần Tĩnh Trì và Đại Ngưu thì lo lắng cho những tiểu tử nhà mình, cả hai bế nhi tử lên ghế ngồi.
Chươngg 246:
Mọi món ngon đều muốn để lại cho nhi tử nhà mình thưởng thức
Chư tiểu tử ngắm nhìn bàn tiệc thơm lừng, tức thì phấn khích bàn tán rộn ràng: "A, là thịt kho tàu này!"
Cẩu Đản vốn rất thích ăn thịt kho tàu, sau khi được thưởng thức vài lần ở nhà Giang Oản Oản liền trở nên vô cùng mê món này!
Nhị Oa cười hì hì nói: "Cẩu Đản ca ca, hôm nay đệ nhất định sẽ ăn ba bát cơm!"
Tiểu Bảo kéo tay Đoàn Đoàn, cậu bé chỉ vào món thịt kho tàu trên bàn: "Ca ca! Bóng loáng! Bóng loáng kìa!"
Sau đó lại nhìn món trứng hấp láng mịn rồi phấn khích kêu lên: "Trứng trứng! Trứng trứng!"
Đoàn Đoàn híp mắt cười tít, dùng khăn tay lau khóe miệng ướt át cho Tiểu Bảo, dáng vẻ tựa một lão ông non nớt: "Tiểu Bảo đệ đệ, đây là món thịt kho của mẫu thân ca ca đó. Lát nữa đệ nhớ ăn nhiều một chút, ngon lắm đó!"
Phu nhân của Lý Quý ở bên cạnh cười nói: "Đoàn Đoàn, để thẩm thẩm bế Tiểu Bảo cho, con cũng ăn nhiều cơm vào."
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: "Đoàn Đoàn biết rồi ạ!"
Nhưng một nhà ba người bọn họ đã ăn rất nhiều bánh ngọt, nên giờ chẳng thể dùng nhiều cơm nữa. Thế nhưng điều đó cũng không lay chuyển được ý muốn của Đại Ngưu và mọi người, bởi vậy mỗi người đành miễn cưỡng ăn thêm non nửa bát cơm, câu được câu không gắp mấy món ăn.
Còn những người khác thì ăn uống rất ngon lành, nhất là mấy tiểu tử, ai nấy đều dùng thêm vài bát cơm.
Đoàn Đoàn thấy các ca ca và đệ đệ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ lem luốc, cậu bé kiêu ngạo vểnh môi bật cười, thậm chí còn nhỏ giọng thì thầm với Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì: "Phụ mẫu, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca, cả Tiểu Bảo đệ đệ chắc chắn rất thích cơm nương làm. Ba người họ ăn nhiều lắm rồi đó!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, hai người nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu bé, một người xoa đầu còn một người vuốt ve gương mặt nhỏ của cậu bé. Một nhà ba người cười nói vui vẻ.
Đoàn Đoàn khẽ cười để mặc phụ mẫu làm gì thì làm, tiểu tử rất thông minh, cậu bé biết rằng hai người họ vô cùng yêu thích mình nên mới thích véo má, xoa đầu nó.
Sau khi mọi người dùng bữa xong, mấy người Đại Ngưu lập tức lấy số bánh táo đỏ mà Giang Oản Oản mang tới ra rồi chia cho phu nhân, hài tử và Giang Oản Oản cùng phu quân.
Nhưng Giang Oản Oản và phu quân đã no căng, nên để phần bánh lại cho nhóm tiểu tử nhỏ ăn.
Mặc dù vừa dùng xong một bàn món ngon, nhưng cũng chẳng thể ngăn được mọi người nhiệt tình thưởng thức bánh táo. Tuy mấy tiểu tử đã được nếm thử, song giờ phút này vẫn vô cùng trân trọng mà ăn chúng.
Còn mấy người Kim Thị thì liên tục cảm thán: "Bánh táo đỏ này mềm thật đấy, ngon quá!"
Nhưng các nàng cũng không nỡ ăn nhiều, bởi mọi món ngon đều muốn để lại cho nhi tử nhà mình thưởng thức.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói chuyện với mấy người Đại Ngưu về chuyện bán đậu hũ. Giờ đây, đậu hũ càng ngày càng bán chạy, mỗi ngày đều có thể kiếm được sáu bảy lượng bạc. Mấy người bọn họ cảm thấy hân hoan khôn xiết, đồng thời không kìm được mà nảy sinh ý nghĩ khác.
"Tĩnh Trì, Oản Oản à, bây giờ chúng ta định tiết kiệm một chút tiền rồi sẽ cùng nhau mở một cửa hàng, hai người thấy thế nào?"
Lý Quý tiếp lời Đại Ngưu, hắn nói: "Trời trở gió hoặc có mưa thì chúng ta sẽ không thể mở quầy hàng, vì vậy nếu có một cửa hàng có lẽ sẽ tốt hơn nhiều."
Tần Tĩnh Trì cảm thấy điều này hoàn toàn có thể thực hiện được, hắn gật đầu, sau đó nhìn Giang Oản Oản: "Nàng cảm thấy thế nào?"
Giang Oản Oản trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Đại Ngưu ca, nếu huynh muốn mở tiệm thì đừng chỉ bán mỗi đậu hũ, mà hãy bán thêm xiên nướng đi ạ!"
Mọi người nghe thấy vậy thì nghi hoặc gãi đầu. Tần Đắc Chính hỏi: "Xiên nướng là thứ gì vậy?"
Giang Oản Oản mỉm cười, nàng giải thích: "Xiên nướng là xâu thịt hoặc đồ ăn thành một chuỗi, sau đó chỉ cần chiên bằng dầu, rắc lớp bột ớt lên đó, mùi vị ngon khó tả xiết!"
Chươngg 247:
Sao Đoàn Đoàn nhà chúng ta lại lanh lợi như vậy chứ!
Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nếu Giang Oản Oản đã nói ngon thì chắc chắn món này sẽ không kém cạnh!
Thấy các nữ nhân cũng ngồi vây quanh mình, khi bọn họ đang muốn hỏi gì đó thì Giang Oản Oản lại cười nói: " Nhưng mà phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa. Sau khi bọn muội chuyển tới nhà mới, tiệm lẩu được khai trương, trải qua khoảng thời gian bận rộn này, muội sẽ chỉ dạy chư vị cách làm xiên nướng. Khi ấy, bọn muội chỉ xin hưởng hai phần, chư vị nhận tám phần!"
Đám người vội vàng cười gật đầu. Đại Ngưu nói: "Được được được, đúng lúc trong thời gian này, chúng ta cũng đã tiết kiệm được chút bạc rồi!"
Mấy thằng nhóc ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, mặc dù bọn chúng không thể hiểu được chuyện mở cửa hàng, nhưng trong lòng đều thầm tính toán xem món xiên nướng kia có thực ngon không, và rốt cuộc ngon đến mức nào.
Đoàn Đoàn chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó cậu bé híp mắt cười tít nhìn phụ mẫu nhà mình. Trong lòng cậu bé đang có chút tính toán.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi thêm một lúc nữa rồi chào từ biệt mấy người Đại Ngưu. Lúc này, hai người mới bế nhi tử đang chơi đùa vui vẻ của mình về nhà.
Còn Lý Quý và Tần Đắc Chính thì nán lại thêm một lúc nữa.
Đoàn Đoàn quay mặt về phía Tần Tĩnh Trì, cậu bé được hắn bế. Tiểu m.ô.n.g đặt trên cánh tay hắn, cằm tựa vào bờ vai rộng, đôi tay ôm chặt cổ hắn. Cậu bé tò mò hỏi Giang Oản Oản: "Nương, xiên nướng có ngon không ạ? Đoàn Đoàn muốn ăn nó!"
Giang Oản Oản khẽ cười, nàng vỗ nhẹ vào tiểu m.ô.n.g của tiểu tử, quả thực là một tiểu quỷ tinh quái mà!
"Ngon, khi nào nương có thời gian rảnh rỗi, sẽ làm cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta ăn, được không?"
Đoàn Đoàn hoan hỉ cười nói: "Vâng, được ạ! Vậy nương phải làm thật nhiều để Đoàn Đoàn được ăn thật thỏa thích đó!"
Tần Tĩnh Trì bật cười, nói: "Cái bụng con bé tẹo thế này, nào có ăn được nhiều như phụ thân đâu!"
Tiểu tử bĩu môi, vừa chán ghét vừa bực bội cất lời: "Phụ thân ngốc, Đoàn Đoàn ăn được rất nhiều mà, phụ thân ăn được bao nhiêu thì Đoàn Đoàn cũng ăn được bấy nhiêu!"
Giang Oản Oản bị tiểu bánh bao chọc cười, nàng ôm bụng cười không ngớt: "Hahaha... Tĩnh Trì, nhi tử của ta quả là một tiểu quỷ lanh lợi mà!"
Sau đó nàng kiễng chân, vuốt ve gương mặt của Đoàn Đoàn: "Sao Đoàn Đoàn nhà chúng ta lại lanh lợi đến vậy chứ!"
Tần Tĩnh Trì cũng phá lên cười thành tiếng.
"Cha, Đoàn Đoàn để chân lên bụng cha được không?"
Tần Tĩnh Trì tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn tiểu Đoàn Đoàn chỉ lộ mỗi chiếc đầu nhỏ, khẽ nhướng mày. Đoạn, hắn ôm tiểu tử vào lòng, một tay vươn ra kéo Giang Oản Oản nằm bên cạnh, ôm chặt lấy nàng, rồi kéo chăn ấm phủ kín cả nhà ba người.
Sau đó, hắn cúi đầu lần lượt hôn Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn một cái: "Ấm rồi đúng không?"
Đoàn Đoàn nằm tựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp: "A! Ấm áp quá!"
Giang Oản Oản gối đầu trên cánh tay hắn, một tay khác của hắn lại vòng qua eo nàng. Cả người khẽ cong mình, chẳng mấy chốc đã cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chẳng bao lâu sau, tiểu Đoàn Đoàn đã ngủ say sưa trên người hắn, miệng nhỏ khẽ mím lại, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm đôi lời trong mơ.
Tần Tĩnh Trì vừa vỗ nhẹ vào tiểu m.ô.n.g của tiểu tử, vừa nhỏ giọng nói với Giang Oản Oản bên cạnh: "Có phải nàng quên điều gì đó rồi không?"
Giang Oản Oản ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt nàng tràn ngập sự bối rối.
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng với vẻ mặt bất lực, đoạn cúi đầu hôn thật mạnh lên đôi môi nàng. Sau đó, hắn khẽ nhíu mày, trầm ngâm nhìn nàng mà chẳng cất lời.
Giang Oản Oản bị nụ hôn của hắn làm cho đau điếng, nàng trợn tròn mắt nhìn hắn. Nhưng trong mắt Tần Tĩnh Trì, nàng chẳng khác nào một chú mèo con giận dỗi cào người, chẳng mảy may ảnh hưởng.
Hắn khẽ thở dài, vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng rồi nói: "Chuyện nàng đột nhiên xuất hiện kia, phải chăng nàng đã hứa tối nay sẽ kể ta nghe?"
Chươngg 248:
Giang Oản Oản nghe hắn cất lời thì dần minh bạch. Một hồi lâu sau, nàng mới khe khẽ nói: "Thiếp nói ra, e rằng chàng sẽ chẳng tin. Đó là... trên người thiếp vốn có một không gian riêng. Nơi đó rộng lớn vô ngần, có lẽ còn lớn hơn cả căn nhà của chúng ta hiện giờ, vì thế có thể chứa đựng vô vàn vật phẩm."
"Hôm nay, chàng thấy thiếp đột nhiên xuất hiện là bởi vì thiếp vào trong không gian lấy khoai tây nhưng lại không chú ý tới hoàn cảnh bên ngoài, vì vậy mới bị chàng bắt gặp được."
Tần Tĩnh Trì khẽ nhíu mày, trong mắt chỉ còn lại sự khó tin.
Nhưng thấy vẻ mặt của Giang Oản Oản không chút giả dối, hắn mới dần dần chấp nhận sự tình này.
Sau một hồi lâu mới chật vật cất lời: "Vậy... Cái không gian kia như thế nào? Ta có thể vào xem được không?"
Giang Oản Oản lắc đầu: "E rằng là không được. Thuở tận thế, không ai có thể bước chân vào nơi này. Hơn nữa cũng không thể ở trong không gian quá lâu, lâu nhất chắc được khoảng hai canh giờ."
Giang Oản Oản khẽ thở dài, nếu không bởi vì lý do này thì nàng và những người khác trong căn cứ cũng sẽ không bỏ mạng, như vậy nàng sẽ không tới được nơi này, nói không chừng giờ đây, nàng vẫn còn đang ở căn cứ trong tận thế.
Nàng nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lại nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, Giang Oản Oản nghĩ thầm, may mà... May mà nàng được tới đây.
Đột nhiên nàng nghĩ tới số hành lá ở trong không gian, Giang Oản Oản tự hỏi liệu không gian sẽ thay đổi thì sao?
Nghĩ như vậy, nàng kéo tay Tần Tĩnh Trì và định thử một chút: "Trước tiên, chàng đặt Đoàn Đoàn xuống đi."
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng đầy nghi hoặc, song vẫn nghe theo lời nàng.
Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn, còn Giang Oản Oản thì đắp chăn cho tiểu bánh bao rồi mới nắm lấy tay của Tần Tĩnh Trì. Một giây sau, hai người đã xuất hiện trong không gian.
Giang Oản Oản nhìn đôi mắt kinh ngạc mở to của Tần Tĩnh Trì, trong lòng còn thấy sửng sốt hơn cả hắn. Vốn dĩ nàng chỉ định thử một chút, nào ngờ lại thành công ngoài mong đợi.
Giờ phút này, nàng vẫn còn đang cảm thấy choáng váng, hoàn toàn không lý giải được nguyên cớ. Chẳng lẽ không gian này có thể tự tiến hóa? Vừa giữ được độ tươi mới, lại còn có thể dẫn người vào đây sao?
Song, điều đôi phu thê họ chẳng hay, chính là vào khoảnh khắc này, nốt ruồi son sau lưng Giang Oản Oản đang phát sáng rực rỡ, đồng thời, trên lưng Tần Tĩnh Trì cũng xuất hiện một nốt ruồi y hệt của nàng.
Kỳ thực, họ nào biết không gian này nào phải không gian tầm thường? Chỉ cần đôi phu thê họ da thịt tương thân, liền có thể cùng nhau sử dụng không gian này. Hơn nữa, mọi vật đặt vào đây sẽ vĩnh viễn không hư hao, giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, chẳng mảy may biến đổi, mà còn hơn thế nữa...
Nhưng với điều kiện tiên quyết đó là Giang Oản Oản phải chủ động đưa Tần Tĩnh Trì vào, như vậy Tần Tĩnh Trì mới có thể dùng chung...
Tần Tĩnh Trì mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn nơi mình vừa đột nhiên bước chân vào. Một không gian rộng lớn, sáng sủa, không hề giá lạnh mà cũng chẳng hề oi bức.
Trước mặt hắn, vô số bao tải lớn chồng chất thành núi. Hắn đứng ngẩn ngơ, một hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại.
Nhưng thứ được xếp cạnh đống đồ kia thì hắn lại biết, đó chính là khoai tây.
"Cái này... Đây chính là không... không gian mà nàng nói sao?"
Giang Oản Oản khẽ khàng gật đầu: " Đúng vậy, trước kia người khác không thể tiến vào nơi đây, thiếp cũng không rõ cớ gì chàng lại có thể vào được."
Tần Tĩnh Trì chờ đợi giây lát, đoạn hắn mới chỉ vào những bao tải trước mắt rồi hỏi: "Đây là vật gì? Sao lại nhiều đến vậy?"
Tức thì, Giang Oản Oản nắm lấy tay hắn, kéo lại gần. Nàng mở mấy chiếc bao tải gần nhất, để lộ ra nào ngô, nào khoai lang tím, nào gạo, chất đầy bên trong.
Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nhìn những vật này, hắn lắp bắp hỏi: "Toàn bộ những bao tải này... đều là lương thực sao?"