Giang Tư Nguyệt hoàn toàn không để ý đến bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì xung quanh, tay của hắn không ngừng động đậy, miệng liên tục lẩm bẩm.
Chỉ là động tác của hắn không còn mạnh mẽ như lúc đầu, giọng nói cũng khàn khàn, hoàn toàn không thể hét lớn được.
Đoàn Đoàn tiến lại gần, nghe hắn khàn khàn thốt ra hai chữ "Thời Tẫn" khiến lòng cậu bé không khỏi run lên.
Cậu bé bước lên kéo Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu, cữu đang làm gì vậy? Cữu tìm Thời công tử sao? Huynh ấy không gặp cữu ư? Sao cữu lại thành ra nông nỗi này?"
Cậu bé kéo lấy bàn tay còn lại đang rũ xuống của Giang Tư Nguyệt thì thấy bàn tay đó sưng đỏ, lòng bàn tay toàn là vết m.á.u do chính hắn tự cào xé.
Đoàn Đoàn không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi: "Tiểu cữu, huynh ấy không... Không gặp cữu sao? Con sẽ gõ cửa giúp cữu, hôm qua con có tặng huynh ấy bánh mochi, huynh ấy còn vui vẻ ăn, huynh ấy không thể nào không gặp con được."
Nói xong, Đoàn Đoàn lập tức đập mạnh cửa: "Thời công tử! Thời công tử! Nếu huynh nghe thấy thì có thể ra gặp tiểu cữu của đệ không! Huynh gặp cữu ấy đi mà!"
Đô Đô thấy vậy, lập tức lau nước mắt rồi cũng chạy theo đập cửa: "Ra mở cửa! Ra mở cửa! Gặp tiểu cữu của đệ đi! Gặp cữu ấy đi!"...
Bên trong phủ, Thời Quỳnh nghe thấy tiếng hai tiểu tử thì càng đau đầu, sao lại còn có thêm hai tiểu tử nữa chứ!
Giang Tư Nguyệt bên ngoài đã lâu như vậy, cớ sao vẫn còn gõ cửa xối xả? Tâm ý hắn dành cho A Tẫn, liệu có kiên định đến thế chăng? Song, tình ý ấy liệu duy trì được bao lâu?
Một hộ vệ bên cạnh khẽ hỏi: "Đại nhân, có cần chúng thần đuổi bọn họ đi chăng?"
Thời Quỳnh khẽ lắc đầu: "Cứ để mặc bọn họ. Dù sao cũng chỉ là gõ cửa nơi đây, gõ đến khi mỏi mệt tự khắc sẽ rời đi."
Hắn quay lại hậu viện, thẳng bước đến tẩm thất của Thời Tẫn, tháo khóa cửa.
Vừa bước vào, đã thấy Thời Tẫn nằm trên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn hư không.
Nghe tiếng cửa khép lại, y khẽ thốt lên: "Đại ca, huynh nói xem, tại sao thứ huynh không có được, huynh lại muốn đệ cũng chẳng thể sở hữu?"
Thanh âm của y khàn đặc và chậm chạp, tựa hồ đã rất lâu không cất lời.
Thời Quỳnh an tọa bên bàn, nghe những lời ấy, hàng mi khẽ run rẩy rồi nhanh chóng che giấu nỗi niềm khó đoán trong ánh mắt.
"Huynh làm vậy là vì muốn tốt cho đệ, sau này đệ tự khắc sẽ thấu tỏ. Ngày mai, đệ hãy lên đường đến phủ ngoại tổ đi."
"Đại ca, huynh thật sự... thật sự đã quá tàn nhẫn."
Thời Quỳnh nghe xong, mặt không đổi sắc, chỉ đáp: "Nếu Tiểu Lai không nguyện gả cho đệ, huynh sẽ chọn cho đệ một cô nương hiền thục khác..."
Bất chợt, một cái chén bay tới, va vào vai hắn. Thời Quỳnh khom lưng nhặt chén trà vỡ, rồi tiếp lời: "Huynh sẽ chọn cho đệ một cô nương hiền thục, đệ cứ đến phủ ngoại tổ ở vài năm, đợi khi quên được kẻ ấy rồi hãy thành thân cũng không muộn."
Nghe giọng điệu ban ơn của hắn, Thời Tẫn cười khẩy một tiếng: "Sao huynh không tự đi tìm cho bản thân mình đi?"
Thời Quỳnh khẽ mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài thườn thượt: "A Tẫn, đệ đã hứa với ca ca, há chẳng lẽ lại không giữ lời?"
Nghe đến đây, Thời Tẫn không thể nhịn thêm nữa, y bật dậy khỏi giường, nhào tới túm chặt vạt áo Thời Quỳnh: "Ca ca! Tại sao? Tại sao? Cớ gì huynh lại bức ép đệ đến nông nỗi này! Huynh cậy vào thân phận ca ca của đệ, cậy vào sự mềm yếu của đệ hay sao? Nhưng... Nếu một ngày đệ tâm chết, coi như không có người huynh này nữa, huynh còn có thủ đoạn nào để bức ép đệ đây?"
Thời Quỳnh cúi đầu nhìn đôi chân gầy guộc của y, lòng dâng lên nỗi xót xa: "Đệ cứ dưỡng thương thêm hai ngày rồi hãy lên đường cũng không muộn."
Nghe vậy, Thời Tẫn buông thõng tay đang túm vạt áo hắn, khẽ gọi: "Ca ca."
Nghe Thời Tẫn thốt ra hai tiếng ấy, Thời Quỳnh cau chặt đôi mày, bởi chữ ấy y nói ra mang theo nỗi bi thương, đau đớn tận cùng.
"Chỉ mong huynh có thể trường thọ bách niên, còn đệ đây, nếu có thể sớm nhiễm bệnh mà đoản mệnh quy tiên thì hay biết mấy, như vậy huynh sẽ không thể bức ép đệ thêm nữa, bởi vì... Đệ cũng chẳng còn đường nào để đi nữa rồi..."
Chươngg 761:
Thời Tẫn thầm nghĩ, nếu y không thể tự chủ sinh tử của bản thân, thì dù Thời Quỳnh có cầm đao kiếm muốn hãm hại y bao nhiêu lần đi chăng nữa, y cũng chẳng thể nào ngăn cản được.
Nhưng y lại nghĩ, nếu thật sự có thể như vậy thì hay biết mấy, nếu y c.h.ế.t rồi vẫn có thể tương ngộ trong mộng, như vậy thì dẫu chỉ thi thoảng, họ vẫn có thể kề bên nhau.
Y cũng sẽ mãi chờ Giang Tư Nguyệt, chờ đến khi tóc hắn bạc trắng, rồi mới tìm đến. Nghĩ đến người y chờ đợi là Giang Tư Nguyệt, y cảm thấy dẫu thời gian có dài đến mấy, y vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi được...
Thời Quỳnh nghe y nói vậy, ánh mắt ngây dại, thẫn thờ cúi đầu nhìn Thời Tẫn.
Sau đó, hắn chậm rãi an tọa xuống, nắm lấy đôi vai gầy của Thời Tẫn: "Sao đệ có thể thốt ra những lời như vậy, A Tẫn? Kẻ ấy còn trọng yếu hơn cả huynh đây sao? Hử? Huynh là ca ca của đệ đó!"
Thanh âm của hắn run rẩy không kìm được, đôi tay nắm lấy Thời Tẫn cũng khẽ rung lên, căn bản chẳng dám dùng lực.
Thời Tẫn khẽ cười nhạt: "Chẳng phải đệ chỉ có một tâm nguyện đó sao? Đệ còn chưa chết, có chuyện gì sao? Huynh sợ đệ c.h.ế.t ư?"
Thời Quỳnh nhìn ánh mắt lạnh lẽo của y, nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Chỉ nghe Thời Tẫn lại tiếp lời: "Dẫu sao, đệ cũng sợ huynh c.h.ế.t đi mà."
Thời Quỳnh ngẩn người một hồi lâu, mới nhẹ nhàng bế y đặt lên giường: "Thời Tẫn, nếu đệ thực sự muốn tự tìm cái chết, vậy thì chỉ còn cách cả nhà chúng ta đoàn tụ nơi cửu tuyền thôi."
Nghe thấy tiếng cửa lớn khép lại, Thời Tẫn cố gắng chớp mắt nhiều lần, muốn kìm nén dòng lệ chực trào, nhưng y thật sự chẳng thể kìm nén nổi, nước mắt cứ thế chảy dài theo khóe mắt, thấm ướt mái tóc, vương vào gối mềm.
Y vùi mặt vào gối, khẽ thầm thì: "A Nguyệt... Giang Tư Nguyệt... Ta nhớ huynh vô vàn..."
Bên ngoài cửa phủ Tể tướng.
Cuối cùng, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng đưa được các bậc lão nhân ra khỏi đám đông hỗn loạn.
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Giang Tư Nguyệt, hai vị lão nhân lập tức đỏ hoe khóe mắt.
"A Nguyệt, con làm càn gì vậy? Sao lại ra nông nỗi này hả?" Lý Tam Nương đỡ lấy vai Giang Tư Nguyệt, nước mắt tuôn như mưa.
"Nhi tử, con ngoan ngoãn theo cha nương về nhà được không? Con đừng cố chấp như thế!" Giang Hiền Vũ nhìn thấy bàn tay đã đỏ ửng của Giang Tư Nguyệt, vội vàng kéo tay hắn rời khỏi cánh cửa: "A Nguyệt à! Con buông ra đi, có gì khúc mắc, cứ về nhà rồi bàn!"
Giang Oản Oản nhìn Giang Tư Nguyệt vẫn chẳng lọt tai một lời nào thì khẽ thở dài.
Nàng tiến sát lại, ghé vào tai Giang Tư Nguyệt mà thì thầm: "A Nguyệt, còn núi xanh thì chẳng sợ thiếu củi đốt. Đệ cứ theo chúng ta về nhà trước, về rồi chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách giúp đệ."
Thấy Giang Tư Nguyệt vẫn chẳng lọt tai một lời.
Giang Oản Oản nhìn vẻ lo lắng khôn nguôi của Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, lại nhìn hai tiểu nhi Đô Đô và Đoàn Đoàn của mình cũng đang phụ giúp gõ cửa, khóc đến đỏ bừng cả mặt, nàng không nhịn được nữa, vung tay tát thẳng vào mặt Giang Tư Nguyệt một cái.
Lúc này, Giang Tư Nguyệt mới chậm rãi quay người lại nhìn nàng.
"Giang Tư Nguyệt, đệ là nhi tử hiếu thảo, là tiểu cữu của bọn trẻ, sao lại nhẫn tâm để cha nương và ngoại tôn theo đệ chịu khổ nơi này? Đệ có thể biết điều một chút có được không?"
Giang Tư Nguyệt ngẩn ngơ nhìn Giang Oản Oản, khẽ thốt: "Tỷ tỷ, A Tẫn... A Tẫn, chàng ấy bặt vô âm tín rồi, ta chẳng thấy bóng dáng chàng ấy đâu, người nhà chàng ấy cũng không cho ta gặp chàng ấy, ta... Ta không biết phải làm sao nữa."
Nghe giọng khàn khàn của y, trong lòng Giang Oản Oản khẽ run lên rồi ôm lấy y, tay vỗ nhẹ vai y: "A Nguyệt, đệ ngoan ngoãn về nhà với chúng ta đi, về đến nhà rồi chúng ta sẽ cùng nghĩ cách, được không?"
Tần Tĩnh Trì bước tới, vỗ vai Giang Tư Nguyệt: "Hãy theo tỷ phu, tỷ tỷ cùng cha nương về nhà trước, sau này chúng ta sẽ liệu."
Giang Tư Nguyệt nhìn phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ và tỷ phu, Tần thúc Tần thẩm đang đứng đó, nét mặt chất chứa ưu sầu, lại nhìn Đô Đô và Đoàn Đoàn mặt mũi đỏ bừng dưới chân, trong nháy mắt chỉ cảm thấy bản thân thật chẳng bằng cầm thú.
Chươngg 762:
Y lại nhìn cánh cổng phủ Tể tướng, mới khẽ cất lời: "Chúng ta... Về nhà thôi."...
"Đại nhân, Tư Nguyệt công tử đã được người nhà đón về rồi."
Thời Quỳnh ngừng mài mực, gật đầu: "Ta biết rồi."
Về đến nhà, Lý Tam Nương và Tần mẫu mỗi người nâng một cánh tay Giang Tư Nguyệt, cẩn thận thoa thuốc mỡ dịu mát cho y.
Đô Đô và Đoàn Đoàn thì giúp y vuốt lại mái tóc rối bời.
Làm xong những việc này, Giang Tư Nguyệt mới nắm lấy tay Lý Tam Nương, yết hầu khẽ động, chậm rãi thốt: "Nương, ta... Ta đã phụ lòng nương và cha."
Tiếp đó, y lại quỳ xuống đất: "Ta đã phụ lòng tất thảy mọi người. Ban đầu ta chỉ là một kẻ thấp hèn, nay mọi người lại coi ta như cốt nhục của mình, đối xử với ta tốt đến vậy nhưng ta... Nhưng ta..."
Lý Tam Nương vội vàng muốn kéo y dậy.
"A Nguyệt của nương ơi! Con nói lời vô nghĩa gì vậy! Gì mà coi như cốt nhục? Con chính là cốt nhục của chúng ta đó, sau này không được nói những lời xé nát tâm can như vậy nữa! Bằng không cha nương thật sự nổi cơn lôi đình đó!"
Giang Hiền Vũ nói: "A Nguyệt, hôm nay rốt cuộc là cớ sự gì vậy? Sao lại ra nông nỗi này?"
Giang Tư Nguyệt nghe xong thì nhìn Giang Oản Oản, sau đó dập đầu với Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ mấy cái.
"Là ta bất hiếu!"
Lý Tam Nương lau nước mắt: "A Nguyệt, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con cứ nói với chúng ta là được rồi! Con mau đứng lên đi!"
Giang Tư Nguyệt lắc đầu, mở miệng nói: "Ta... Ta có người trong lòng, chúng ta đều ưng thuận nhau."
Phu thê Lý Tam Nương nghe vậy, đây quả là chuyện tốt lành!
Ngay sau đó, Giang Tư Nguyệt lại nói tiếp: "Chàng ấy là nhị công tử của phủ Tể tướng."
"Nhị công tử tốt, nhị công tử tốt lắm!"
Lý Tam Nương chỉ biết vội vàng phụ họa theo lời nhi tử mình, hoàn toàn không nhận ra y đã nói gì.
Còn Giang Hiền Vũ thì sững sờ tại chỗ, sau khi hoàn hồn trở lại, ông ấy vội vàng lay nhẹ cánh tay Lý Tam Nương.
"Phu nhân! Là nhị công tử! Đó là nam nhân đó!" Giang Hiền Vũ kinh ngạc nói.
Còn Tần phụ Tần mẫu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Đô Đô thì không hiểu lắm, nó hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không ổn.
Còn Đoàn Đoàn thì từ lúc ở cửa phủ Tể tướng đã nhận ra có điều bất thường, giờ nghe tiểu cữu của mình nói vậy thì bỗng nhiên hiểu ra mọi nhẽ.
Giang Tư Nguyệt liên tục dập đầu, miệng nói: "Cha, nương, ta xin lỗi nhưng ta thật sự rất thích A Tẫn, thật sự rất rất thích!"
Nhìn thấy trán y dập đến mức rướm máu, Lý Tam Nương đau lòng không nhìn nổi nữa.
"Nhi tử của nương, con đừng như vậy nữa! Con nói gì nương cũng đồng ý! Đều đồng ý cả!"
Giang Hiền Vũ ngây người, ông ấy vội vàng nắm lấy tay Lý Tam Nương: "Lão thê! Là đoạn tụ đó! Đây chính là đoạn tụ đó! Nếu nàng đồng ý, vậy... Vậy sau này Tư Nguyệt sẽ không có hậu nhân nối dõi!"
Lý Tam Nương hất tay ông ấy ra: "Không có hậu nhân thì không có hậu nhân! Sau này để Đô Đô và Đoàn Đoàn phụng dưỡng! Có gì đâu! Chỉ cần nhi tử của ta vui vẻ là được!"
Sắc mặt Giang Hiền Vũ do dự xen lẫn giằng co, thấy ông ấy vẫn không thuận theo, bà ấy trực tiếp nói: "Hồi đó, nhiều năm chàng không chịu theo ta đi thăm nữ nhi chúng ta, mãi đến khi Đoàn Đoàn đã ba bốn tuổi chúng ta mới biết! Chàng còn muốn học cái tính cố chấp cố hữu của chàng hồi đó nữa sao?"
Giang Hiền Vũ liếc trộm bà ấy, vẻ thẹn thùng: "Đã bao lâu rồi, nàng còn lôi ra nói mãi!"
Lý Tam Nương trừng mắt nhìn ông ấy, trực tiếp đỡ Giang Tư Nguyệt dậy: "A Nguyệt, nương đồng ý! Nương đồng ý! Con đừng tự làm hại bản thân nữa! Vết thương vừa mới băng bó xong, giờ lại thêm nhiều rồi!"
Nhìn hành động của Lý Tam Nương, đừng nói Giang Hiền Vũ, ngay cả Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ Tần mẫu cũng ngây người.
Tần phụ Tần mẫu không ngờ rằng vị thông gia này của họ lại rộng lượng đến thế!
Giang Oản Oản thì vui mừng trong lòng, dẫu hai vị trưởng bối chưa thật lòng tán thành nhưng họ thật sự yêu thương nhi tử của mình, chỉ là chẳng đành lòng thấy y phải khổ sở mà thôi.
Chươngg 763:
Còn Giang Hiền Vũ suy nghĩ về sự khó xử của bản thân nên cũng đành thuận theo.
Lý Tam Nương đau lòng giúp y lau vết thương trên trán, miệng thủ thỉ: "Chúng ta có phản đối đâu, sao con phải khấu đầu đến mức này! Cho dù không bị thương, chỉ cần đến làm nũng với chúng ta, chúng ta có thể không đồng ý sao?"
Cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng khẽ nở một nụ cười thoáng qua: "Đa tạ mẫu thân."
Lúc này, Giang Hiền Vũ đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Khụ..."
Giang Tư Nguyệt quay đầu nhìn ông ấy: "Cũng đa tạ phụ thân."
Giang Hiền Vũ gật đầu, biện bạch cho bản thân: "Chúng ta cũng đâu phải là kẻ cố chấp, cổ hủ, sao có thể không thuận theo."
Giang Oản Oản thở dài: "A Nguyệt, rốt cuộc là cớ sự gì đây?"
"A tỷ..." Nét mặt Giang Tư Nguyệt dần trầm ngâm: "Hôm qua, A Tẫn mới nói với đệ rằng hôm nay sẽ đến đón chàng ấy nhưng chàng ấy lại không đến Quốc Tử Giám, đệ đến phủ Tể tướng thì họ lại nói chàng ấy đã đi du học rồi, chuyện này... Chuyện này thật vô lý!"
"Gia quyến của đệ ấy đã hay biết chuyện giữa hai người rồi ư?" Giang Oản Oản khẽ cau mày.
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Đã biết rồi. Chắc hẳn là từ đêm qua. Đệ e rằng... e rằng A Tẫn đã bị giam cầm rồi! Đệ... đệ muốn đi tìm chàng ấy!"
" Nhưng mà... Tiểu cữu cữu, người của phủ ấy chắc chắn sẽ chẳng dung cữu bước vào đâu!" Đoàn Đoàn vội chen lời.
Giang Tư Nguyệt đáp: "Đợi đến canh khuya cữu sẽ lén lút đi!"
Bây giờ nghĩ lại, Giang Tư Nguyệt chợt thấy mình có phần bốc đồng. Chàng đã xác định được A Tẫn vẫn còn ở phủ Tể tướng, vậy thì còn nhiều cách khác để gặp lại cậu ấy!
Lý Tam Nương lo lắng nói: "Phủ Tể tướng chắc hẳn có vô số hộ vệ canh gác! Chẳng hay có nguy hiểm gì không?"
Giang Tư Nguyệt vỗ nhẹ tay bà ấy an ủi: "Nương, người cứ an lòng. Nếu có bị phát hiện, cùng lắm chỉ là bị họ ném ra ngoài thôi, tuyệt sẽ không gặp nguy hiểm đâu!"
Giang Oản Oản thấu hiểu, một khi cậu ta đã có chủ ý, họ có ngăn cản cũng vô ích.
Tần Tĩnh Trì vỗ vai Giang Tư Nguyệt: "Tỷ phu sẽ cùng đệ đi một chuyến, đợi đệ ở bên ngoài."
Giang Tư Nguyệt cảm kích gật đầu: "Đa tạ tỷ phu."
Đến canh khuya, Giang Tư Nguyệt và Tần Tĩnh Trì lập tức tới phủ Tể tướng.
Hai người đi vòng quanh phủ Tể tướng một bận, tìm một chỗ tường tương đối thấp rồi dừng lại. Tần Tĩnh Trì cúi người: "Đệ giẫm lên lưng ta mà qua! Ta sẽ ở đây đợi đệ!"
Giang Tư Nguyệt gật đầu rồi giẫm lên vai hắn, nhanh chóng trèo qua tường, sau đó quay đầu gật nhẹ với Tần Tĩnh Trì, đoạn nhảy vào trong vườn.
May mắn thay, hộ vệ trong phủ Tể tướng không nhiều lắm, Giang Tư Nguyệt đi thẳng cũng không gặp phải quá nhiều kẻ canh gác.
Trừ hôm nay ra, chàng chưa từng đến phủ Tể tướng nên hoàn toàn không biết phòng ngủ của Thời Tẫn ở đâu, chỉ có thể chầm chậm sục sạo từng phòng một.
Từ tiền viện tìm đến hậu viện, cho đến khi nghe thấy một tiếng ho cố nén mới đột ngột dừng bước.
Chàng không kìm được run rẩy. Là... là A Tẫn! Là A Tẫn! Cậu ấy vẫn còn... cậu ấy thực sự vẫn còn ở đây!
Giang Tư Nguyệt mường tượng ra vị trí vừa phát ra tiếng ho, chầm chậm tiến bước cho đến khi dừng lại trước một căn phòng khép kín.
Chàng cúi đầu nhìn ổ khóa trên cửa, ánh mắt trầm lắng. A Tẫn thật sự bị giam cầm rồi... May mắn thay... May mắn thay chàng đã tìm được cậu ấy! Bằng không, A Tẫn của chàng chắc chắn sẽ đau lòng khôn xiết, cũng sẽ vô cùng thất vọng.
Chàng giật ổ khóa mấy bận rồi xoay người tìm kiếm khắp nơi, chợt phát hiện một sợi dây thép.
Chàng luồn sợi dây thép vào lỗ khóa, nghe tiếng lạch cạch vài vòng, ổ khóa đã bật mở.
Chàng nhẹ nhàng tiến vào phòng, đoạn khẽ khàng khép cửa lại.
Vừa đặt chân vào cửa, Giang Tư Nguyệt lại nghe thấy tiếng Thời Tẫn ho nhẹ liên hồi, khiến lòng chàng như bị một tấm lưới dày đặc siết chặt, ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Sao nghe chừng lại lâm bệnh nặng đến thế này?
Chẳng phải mới chỉ qua một ngày thôi ư? Sao A Tẫn của chàng lại lâm bệnh rồi?
Chươngg 764:
Chàng cố gắng kìm nén cơn giận dữ cùng lo lắng nơi đáy lòng, nhẹ nhàng tiến đến bên giường, nhìn Thời Tẫn chỉ khẽ lộ ra một cái đầu. Giang Tư Nguyệt chỉ thấy khóe mắt nóng bừng, trong lòng chàng vô cùng bứt rứt, cuối cùng... cuối cùng cũng được gặp... được gặp A Tẫn của chàng.
Chàng khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên chăn, dịu dàng cất tiếng: "A Tẫn? A Tẫn? Bảo bối?"
Thời Tẫn chỉ cảm thấy toàn thân như được ngâm trong nước sôi, chẳng những vết thương do roi đánh ở chân và eo đau nhức, dường như cậu ấy còn bị cảm lạnh.
Cậu ấy vừa đau đớn vừa nóng bức, mặt mày và cơ thể nóng rát, thỉnh thoảng lại cảm thấy lạnh buốt. Toàn thân cậu ấy không thể cử động, có cảm giác như sinh mạng đã đến hồi kết.
Cậu ấy không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ ông trời mau chóng lắng nghe nguyện vọng của ta ư? Mau chóng khiến ta lâm bệnh thế này nhưng... nhưng ta vẫn muốn tham lam thêm một chút, ta thực sự muốn được gặp A Nguyệt của ta thêm một lần cuối.
Ta thực sự không hề tham lam, chỉ cầu một lần! Chỉ cần được gặp một lần thôi, ta đã vô cùng vui mừng, vô cùng thỏa mãn rồi!
Đoạn, cậu ấy ho nhẹ một tiếng rồi lại bắt đầu bi thương, thở dài thườn thượt: "Giang Tư Nguyệt... A Nguyệt... Tướng công... Ta thiết tha muốn được gặp huynh thêm một lần nữa. Huynh có thể... có thể đến bên ta không? Thực sự chỉ một lần thôi..."
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cậu ấy đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng mở khóa, thầm nghĩ rằng ca ca của ta đã đêm khuya thế này rồi mà vẫn không chịu buông tha ta một chút ư? Ca ca còn muốn nói điều gì nữa đây? Bản thân ta còn có thể đồng ý với ca ca điều gì nữa đây?
Nhưng, dần dần, cậu ấy phát hiện ra có điều không ổn. Nếu thực sự là ca ca của ta, hẳn vừa vào cửa Thời Quỳnh đã thắp nến rồi nói thẳng thừng.
Vậy rốt cuộc người này là ai?
Cho đến khi người kia chầm chậm tiến đến gần giường, cậu ấy đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thanh mát nồng nàn đặc trưng.
Cậu ấy chợt bừng mở đôi mắt!
Đây là... là mùi hương trên người A Nguyệt!
Thực sự là... A Nguyệt của ta đến thăm ta sao?
Cậu ấy vừa nghĩ đến đây thì đã nghe thấy giọng nói mà cậu ấy đã nhớ tới cả ngày, tưởng rằng không còn cách nào nghe được nữa.
"A Tẫn!"
Thời Tẫn rất muốn lên tiếng, ta rất muốn nhào vào lòng Giang Tư Nguyệt! Rất muốn ôm chặt lấy chàng! Nhưng mà... nhưng mà ta lại không dám, ta đành lùi bước.
Ta nghĩ, nếu như ca ca của ta hay biết, liệu có lại muốn làm hại bản thân ta không?
Cậu ấy khẽ đảo mắt, thực sự không biết phải làm sao. Cậu ấy thiết tha muốn được nghe giọng nói của chàng! Thiết tha muốn được nhìn thấy Giang Tư Nguyệt.
Cậu ấy nghĩ rằng A Nguyệt, huynh có thể mau chóng thắp nến lên không? Để ta được nhìn huynh, nhìn xong, ta sẽ... có thể nhẫn tâm... đuổi huynh đi.
Giang Tư Nguyệt gọi mấy tiếng vẫn chẳng có hồi đáp. Chàng cũng chẳng màng đến việc có bị phát giác hay không, liền châm nến sáng bừng, đoạn ôm chân nến sải bước tới cạnh giường.
Ánh nến vừa rọi, chàng đã thấy Thời Tẫn mở to đôi mắt, chăm chú nhìn y.
Giang Tư Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội đặt chân nến xuống chiếc bàn nhỏ bên giường, sau đó chẳng chần chừ, liền cúi người ôm chặt lấy Thời Tẫn: "A Tẫn, sao ngươi chẳng cất lời? Phải chăng ngươi đang trách ta? Hay trách ta đến muộn?"
Chàng chăm chú nhìn gương mặt của Thời Tẫn, thành khẩn thốt lên: "Thực có lỗi, ta đã tới trễ! Thật sự xin lỗi."
Thời Tẫn chăm chú nhìn Giang Tư Nguyệt, nhìn chàng ôm mình với vẻ lo lắng, áy náy khôn nguôi, nhìn vẻ mặt vừa kinh hoàng mất mát, vừa mừng rỡ tìm lại được của chàng khiến lòng y dâng lên một cỗ ngọt ngào khôn tả. Thời Tẫn thầm nghĩ: Có được những giây phút này, vậy là đã đủ lắm rồi.
Y chìm đắm trong khoảnh khắc ấy hồi lâu: "Giang Tư Nguyệt." Thời Tẫn khẽ khàng cất lời.
Giang Tư Nguyệt nhìn y, nhẹ giọng đáp: "Ừ?"
"Ta đã đính hôn rồi."
Nghe giọng điệu lãnh đạm của y khiến trái tim Giang Tư Nguyệt bỗng chốc như ngừng đập: "Cái... cái gì cơ?"
Chươngg 765:
Thời Tẫn nghiến răng nén lại nỗi đau thấu tâm can, tiếp lời: "Ta nói... Ta đã đính hôn rồi, không thể... tiếp tục nữa."
Y cố ghìm lại sự chua xót đang tràn ngập đáy mắt: "Không thể tiếp tục trò đùa này nữa, huynh cũng đừng... đừng tìm ta nữa."
Giang Tư Nguyệt như vừa nghe một chuyện cười nực cười nhất thế gian: "Đùa ư?"
"A Tẫn, ngươi đang đùa cợt ta đấy ư? Phải chăng ngươi trách ta đến muộn? Đều là lỗi của ta! Để bảo bối của ta phải thất vọng nhưng... nhưng ngươi hãy thứ lỗi cho ta, được không?"
Thời Tẫn siết chặt ga giường, dốc sức kìm nén khao khát muốn ôm lấy Giang Tư Nguyệt: "Giang Tư Nguyệt, huynh mới là kẻ đùa giỡn, ta... Ta đã đến tuổi thành thân, không thể tiếp tục phóng túng nữa, vả lại... vả lại ta sẽ viễn du cầu học trong vài ngày tới, huynh đừng tìm ta nữa."
Sắc mặt Giang Tư Nguyệt tức khắc trở nên âm trầm. Chàng nheo mắt, đầu lưỡi khẽ đẩy má trong: "Phóng túng ư? Thời Tẫn, ngươi thật sự biết mình đang thốt lên những gì chăng?"
Thời Tẫn hờ hững liếc nhìn chàng, cố nhịn nỗi đau nhức thấu xương khắp thân, lật mình xoay lưng lại. Khóe mắt y khẽ rơi một giọt lệ. Y quay lưng về phía Giang Tư Nguyệt, lạnh giọng nói: "Khi ra khỏi đây, nhớ đóng cửa lại."
Sắc mặt Giang Tư Nguyệt âm trầm xuống ngay tức khắc. Chàng nhìn Thời Tẫn quay lưng về phía mình, thật sự không thể tin được rằng A Tẫn ngoan ngoãn của mình lại có ngày thốt ra những lời đoạn tình đoạn nghĩa đến vậy.
Thấy người trên giường hoàn toàn không có ý định quay mặt lại nhìn mình lấy một lần, Giang Tư Nguyệt vẻ mặt vô cảm, cúi người xuống, sau đó trực tiếp ôm chặt Thời Tẫn vào lòng.
Mặc cho người trong lòng vùng vẫy ra sao, Giang Tư Nguyệt vẫn chẳng hề bận tâm. Chàng ép Thời Tẫn quay mặt lại, rồi bá đạo hôn lên đôi môi y.
Cho đến khi khuôn mặt mình bị những giọt lệ ướt đẫm của y cọ vào, lông mi Giang Tư Nguyệt khẽ run rẩy, rồi chậm rãi hé mở đôi mắt.
Vừa hé mắt, chàng đã ngây dại cả người. Thiếu niên trong vòng tay mình, gương mặt đã đẫm lệ. Y khóc đến toàn thân run rẩy không ngừng, thật đáng thương tựa chú mèo con bị bỏ rơi giữa đêm đông lạnh giá.
Giang Tư Nguyệt chậm rãi nới lỏng vòng tay. Chàng thật sự không nỡ, không nỡ để Thời Tẫn phải đau lòng đến nhường này.
"A Tẫn..."
Thời Tẫn nghe giọng nói nghèn nghẹn buồn bã của Giang Tư Nguyệt khiến tim y như bị xé làm đôi, đau đớn khôn nguôi.
Thời Tẫn vẫn cứ không ngừng khóc thút thít. Y hoàn toàn không hay biết mình đã sốt cao đến mức nào. Những vết thương do roi quất trên chân và ngang eo, sau một hồi giằng co, lại rỉ máu.
Chỉ cần vén chăn lên, liền có thể nhìn thấy lớp áo lót trắng của y đã điểm đầy những vết m.á.u đỏ tươi li ti.
Giang Tư Nguyệt thấy y đau đớn khóc nức nở đến vậy, chỉ dám thận trọng vươn tay, khẽ ôm lấy vai y: "A Tẫn, ngươi đừng khóc nữa, ngươi muốn ta làm gì, ta đều ưng thuận, chỉ cần ngươi đừng khóc..."
Nghe đến đây, nước mắt Thời Tẫn lại càng tuôn rơi như mưa rào. Y dựa vào lòng Giang Tư Nguyệt mà nức nở không thôi, lợi dụng khoảnh khắc yếu lòng này, y muốn được ở bên Giang Tư Nguyệt thêm một chút, dù chỉ là một thoáng chốc.
Y thầm nghĩ, thật sự là quá đáng ghét làm sao. Rõ ràng muốn đẩy người ấy rời đi, thế mà y lại chẳng thể nào khống chế được trái tim của chính mình.
Y biết lần này Giang Tư Nguyệt rời đi, có lẽ y sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại chàng nữa. Vừa nghĩ đến điều này, nỗi đau đã xuyên thấu tâm can y đến tận cùng.
Giang Tư Nguyệt dốc sức ôm chặt lấy Thời Tẫn, rồi lại càng siết chặt y hơn. Có lẽ vì chạm vào vết thương ngang eo, Thời Tẫn bỗng chốc run rẩy kịch liệt.
Cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng nhận ra có điều gì đó bất ổn. Nhưng đó không phải là sự run rẩy vừa rồi từ thân thể Thời Tẫn truyền sang, mà là chàng càng ôm, càng phát hiện người trong lòng mình nóng bỏng lạ thường.
Chàng vội đưa tay sờ trán Thời Tẫn, liền thấy càng nóng rực hơn.
Chàng vô cùng hoảng sợ, lập tức ôm y định bước ra ngoài. Mà Thời Tẫn vừa không còn chăn che phủ, những vết m.á.u đỏ tươi li ti trên lớp áo lót trắng của y liền đập thẳng vào mắt.
Giang Tư Nguyệt nhìn chằm chằm những vết đỏ tươi li ti ấy, chỉ cảm thấy tim mình như thể ngừng đập trong khoảnh khắc.
Chàng ngây dại mở to mắt, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Khóe mắt đỏ hoe, run rẩy cất lời: "A... A Tẫn... Sao... sao ngươi lại bị thương... bị thương nặng đến thế này?"
Chươngg 766:
Thời Tẫn nghe thấy giọng nói run rẩy vì hoảng sợ của Giang Tư Nguyệt thì khẽ bĩu môi.
Y thật lòng muốn làm nũng. Y muốn Giang Tư Nguyệt hôn y thật nhiều, ôm y thật chặt vào lòng.
Y muốn nói: Giang Tư Nguyệt, ta đau lắm.
Nhưng y không dám, bởi y chợt nhớ đến khoảnh khắc hôm qua khi Thời Quỳnh cầm d.a.o găm định đ.â.m thẳng vào cổ họng mình, y liền lập tức không còn dám nữa.
"Giang Tư Nguyệt, huynh buông ta ra. Huynh đã nhìn thấy rồi, ta cũng chẳng giấu giếm huynh thêm nữa."
Y lạnh lùng ngước nhìn Giang Tư Nguyệt, giọng điệu cũng lạnh lẽo vô cùng: "Ca ca của ta đã phát giác chuyện tình của đôi ta. Hôm qua, ta có cố gắng chống cự, nhưng quả thực ta quá sợ hãi roi đòn, cho nên... cho nên ta đã ưng thuận hôn sự. Ta không còn muốn chịu đòn nữa, xin huynh đừng ép ta... Ta khẩn cầu huynh..."
Nhìn y nói lời đó, nước mắt Giang Tư Nguyệt tuôn như suối. Chàng nhất thời không biết phải thốt gì, chỉ cảm thấy toàn thân như c.h.ế.t lặng.
Chàng cảm thấy mình bất lực đứng bất động, chẳng thể buông tay người đang nằm trong lòng. Chàng cũng không thể ôm y mà rời đi.
Chỉ đến khi cảm thấy thời gian như trôi qua cả một kiếp, Giang Tư Nguyệt mới choàng tỉnh. Người trong lòng chàng chính là người chàng đã nhận định cả đời, cho dù có phải trói y lại thì chàng cũng sẽ vĩnh viễn chẳng buông tay.
"A Tẫn, ta sẽ mang ngươi đi, đến một nơi chốn không ai hay biết đến đôi ta. Đến đó, ngươi cũng chẳng cần chịu đòn roi nữa, ta cũng... có thể mãi ở bên ngươi."
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giang Tư Nguyệt, Thời Tẫn tự hỏi vì sao chàng đã nói những lời như vậy rồi mà Giang Tư Nguyệt vẫn cố chấp chẳng chịu buông tay?
Lòng y vừa xót xa vừa đau đớn khôn cùng. Giang Tư Nguyệt của y quả thực yêu y sâu đậm, yêu đến khắc cốt ghi tâm...
Giang Tư Nguyệt trừng mắt, cố kìm nén lệ nơi khóe mi.
Đoạn, chàng ôm lấy Thời Tẫn nhẹ nhàng đặt lên giường, rồi từ tốn cởi bỏ y phục của y. Nhìn những vết roi hằn đỏ chói mắt trên thân thể kia, lệ nơi khóe mi Giang Tư Nguyệt rốt cuộc cũng chẳng thể kìm nén được thêm.
Cảm nhận những giọt lệ nóng hổi của Giang Tư Nguyệt rơi xuống chân mình, Thời Tẫn cảm thấy nóng bỏng đến tê tái.
Ngay sau đó, khi Giang Tư Nguyệt cúi mình, khẽ đặt môi lên vết thương hằn đỏ của y, toàn thân Thời Tẫn như choáng váng. Cảm nhận hơi ấm phả trên làn da mình, y thực sự chẳng thể kìm nén được thêm.
Khi Thời Tẫn hết sức nhào vào lòng chàng, điên cuồng hôn lên môi, cằm, gò má và vầng trán của chàng, Giang Tư Nguyệt cũng ôm chặt lấy y.
"A Tẫn... Bảo bối của ta... Ngươi đã chịu khổ rồi, chớ lừa dối ta nữa..."
Đúng vậy, làm sao chàng lại chẳng thể nhận ra từng lời, từng chữ Thời Tẫn thốt ra đều là giả dối?
Dù A Tẫn của chàng đôi lúc có vẻ yếu đuối trước mặt chàng, nhưng y chẳng thể dễ dàng buông bỏ mối tình này của đôi ta.
Chàng đều biết rõ cả.
"Bảo bối, ta sẽ mang ngươi đi. Sẽ chẳng ai biết đến đôi ta! Sẽ chẳng còn ai có thể chia cắt đôi ta nữa!"
Thời Tẫn liên tục vùi hôn lên cổ, xuống ngực, rồi lan ra khắp cơ thể chàng, nhưng trong miệng y chẳng thốt thêm nửa lời.
Cho đến khi y phục của Giang Tư Nguyệt bị y cởi bỏ, dây lưng cũng buông lỏng, rơi xuống gầm giường.
Thời Tẫn mới khẽ thủ thỉ bên tai Giang Tư Nguyệt: "A Nguyệt, chúng ta... Hãy cùng giao hoan đi."
Giang Tư Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, y đã nắm lấy tay chàng đặt sau lưng mình, đoạn tiếp tục khẽ dụ dỗ: "Ta biết huynh có lẽ chẳng hiểu, nhưng cũng chẳng sao... Ta sẽ dạy huynh, ta đã học qua rồi."
Giang Tư Nguyệt kinh ngạc nhìn từng cử chỉ của Thời Tẫn, cảm nhận hơi ấm cùng sự chật hẹp nơi đầu ngón tay. Nếu chàng còn không thể hiểu, vậy chàng quả thực là kẻ ngu si.
Vì Thời Tẫn bị thương, chàng tuyệt nhiên không dám cử động mạnh: "A Tẫn, không được đâu, ngươi... thân ngươi vẫn còn vết thương, e rằng không nên..."
Thời Tẫn co rúm trong lòng chàng, toàn thân run rẩy. Y chỉ dừng lại giây lát, rồi lại tiếp tục cử động, tuyệt nhiên không muốn dừng lại. Y nức nở ngước nhìn Giang Tư Nguyệt: "Ta muốn... Ta thiết tha mong muốn..."
Chươngg 767:
Giang Tư Nguyệt ngỡ ngàng, rồi nhẹ nhàng hôn đi giọt lệ nơi khóe mi y, khẽ thủ thỉ: "Được."
Giang Tư Nguyệt áp lên thân y, chỉ dám khẽ cử động.
Nghe tiếng rên rỉ yếu ớt của Thời Tẫn, chàng nhẫn nhịn đến mức vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Thời Tẫn từng chút một lau đi mồ hôi trên trán chàng: "Ta không đau, chẳng sao đâu."
Giang Tư Nguyệt nhìn y sâu thẳm, động tác chàng trở nên dứt khoát, mãnh liệt hơn.
Nghe tiếng rên của Thời Tẫn đột ngột cao vút, tốc độ của chàng càng lúc càng nhanh.
Chàng cũng dùng lực mạnh hơn.
Đôi mắt Thời Tẫn mờ mịt, thân thể y đau đớn như thể bị một vật khổng lồ nghiền nát, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Y vui sướng khôn xiết ngắm nhìn tấm lưng rộng lớn của Giang Tư Nguyệt, khẽ mỉm cười.
Y... đã mãn nguyện rồi.
Giang Tư Nguyệt mặc y phục chỉnh tề, quỳ gối bên giường, nắm lấy tay y: "Bảo bối, thuốc ở đâu? Để ta giúp ngươi bôi thuốc, vết thương do roi đòn quả thực quá nặng."
Thời Tẫn cầm lấy bình thuốc mỡ đặt cạnh giường đưa cho chàng: "Tướng công, huynh hãy giúp ta bôi thuốc, vết thương này đau lắm, xin huynh hãy nhẹ tay."
Giang Tư Nguyệt nhìn vẻ đáng thương, tủi thân của y, vội vã gật đầu, đoạn khẽ đặt nụ hôn lên vầng trán y. Sau đó, chàng mới bắt đầu thoa thuốc với động tác tuy cẩn thận nhưng có phần vụng về.
Thời Tẫn không chớp mắt nhìn chàng, tựa muốn khắc sâu bóng hình người trước mắt vào tận đáy tim.
Y nhìn từng nét lông mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi của Giang Tư Nguyệt, rồi đến cả đôi tay chàng. Y cố gắng nhìn ngắm từ trên xuống dưới, hết lần này đến lần khác, cho đến khi cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn không thể quên được nữa, y mới hài lòng khẽ mỉm cười.
Thoa xong thuốc mỡ, Giang Tư Nguyệt lại chẳng kìm được lòng mà khẽ hôn y: "Chờ ngươi dưỡng thương vài ngày, đôi ta sẽ cùng rời đi, đi thật xa, được chăng?"
Thời Tẫn cười híp mắt gật đầu: "Được, ta chờ tướng công!"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của y, Giang Tư Nguyệt bất giác ngẩn ngơ. Chàng chẳng hiểu vì sao, cảm thấy mình đáng lẽ phải vui mừng khôn xiết, nhưng không biết tự lúc nào trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót và buồn bã khôn nguôi. Thời Tẫn cười càng rạng rỡ, trong lòng chàng lại càng thêm khó chịu.
Chàng khẽ hôn lên mi mắt Thời Tẫn: "Vậy... Ta xin cáo từ trước."
Thấy chàng định đứng dậy, Thời Tẫn vội vàng nắm lấy cánh tay chàng: "Tướng công!"
Giang Tư Nguyệt quay đầu nhìn y, mỉm cười nói: "Sao thế? Chẳng lẽ ngươi không nỡ xa ta?"
Thời Tẫn ngơ ngẩn khẽ gật: "Phải, ta không nỡ."
Chàng chớp mắt thật nhanh rồi lại cụp xuống, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Được rồi, huynh mau đi đi, nếu không ta sẽ càng khó lòng dứt bỏ!"
Giang Tư Nguyệt in một nụ hôn thật sâu lên môi chàng, đoạn vuốt ve mái đầu chàng, lại cẩn thận đắp chăn cho Thời Tẫn, lúc này mới quyến luyến mở cửa bước ra.
Đóng cửa lại, khôi phục ổ khóa như cũ xong y mới theo đường cũ rời đi.
Trên đường về, Giang Tư Nguyệt sánh bước cùng Tần Tĩnh Trì, trên mặt nụ cười vẫn rạng rỡ.
Tần Tĩnh Trì đã đợi y bên ngoài tường thành suốt một hai canh giờ liền, chỉ cần thoáng nhìn biểu cảm của Giang Tư Nguyệt y liền đoán được y đã gặp người.
Bởi vậy, y cũng chẳng hỏi thêm lời nào.
Khi nhìn thấy Giang Tư Nguyệt rời khỏi phòng, đôi mắt Thời Tẫn lập tức đong đầy lệ tuôn.
Chàng trùm chăn, đau đớn khóc nấc lên, dùng hết sức lực xé nát chăn đệm, cốt để nguôi ngoai nỗi đau đớn cùng chua xót tận tâm can.
"A Nguyệt... A Nguyệt... Tướng công..."
Chàng khẽ gọi từng tiếng, song giọng nói lại bị kìm nén trong lớp chăn dày, không cách nào thoát ra dù chỉ một tiếng vọng.
Đêm thứ hai, khi màn đêm vừa buông xuống, phủ Tể tướng đã có một chiếc xe ngựa rời khỏi cổng, trên xe thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng ho khan xé lòng, khiến cả đàn chim đang ríu rít trên cành cũng phải giật mình kinh động.
Thẩm Lai trông thấy sắc mặt Thời Tẫn trắng bệch, chàng dựa vào cửa sổ nhắm chặt hai mắt, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ lo âu.
"Nhị biểu ca, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Sao muội chỉ vắng mặt hai ngày mà huynh lại thành ra bộ dạng này? Hơn nữa, Đại biểu ca cũng thật là, chẳng hề bàn bạc với muội một lời mà đã sai muội đưa huynh về."
Chươngg 768:
Trong lòng Thẩm Lai cảm thấy vô cùng miễn cưỡng, nàng vẫn muốn được thưởng thức món ngon do Tần Gia Bảo đích thân làm cho nàng cơ mà! Liệu sau này còn cơ hội được nếm thử hương vị ấy không?
Nàng khẽ thở dài một tiếng não nề.
Thời Tẫn mở mắt nhìn nàng, yếu ớt đáp: "Muội cứ tự mình trở về! Ngày mai cứ tùy ý để huynh lại một huyện thành hay trấn nhỏ nào đó là được."
Thẩm Lai kinh ngạc pha lẫn ngờ vực thốt lên: "Nhị biểu ca! Huynh còn bị thương nặng như vậy! Hơn nữa còn nhiễm phong hàn nặng đến nhường ấy! Sao muội có thể tùy tiện bỏ rơi huynh được sao?"
Thời Tẫn lại nhắm mắt: "Tùy muội!"
Giọng chàng nhỏ tựa tiếng muỗi vo ve, yếu ớt đến độ gần như không nghe thấy.
Thẩm Lai nghe vậy, không khỏi cau mày, một người vốn dĩ cường tráng như thế, cớ sao lại bệnh nặng đến nông nỗi này?
Ngày hôm sau, lợi dụng lúc phu xe và Thẩm Lai đều đã vào phòng nghỉ ngơi, Thời Tẫn vận y phục đen tuyền, mang theo hành trang giản dị rồi lẳng lặng bỏ đi, không lưu lại bất kỳ lời nhắn nhủ nào.
Ngước nhìn bầu trời ngập tràn sao và trăng, Thời Tẫn cố sức quấn chặt tấm áo khoác dày trên thân, chàng thầm nghĩ, giờ mới vào tiết thu mà khí lạnh đã thấm xương đến vậy sao?
Thẩm Lai tỉnh giấc đã không thấy bóng dáng Thời Tẫn đâu nữa, cả người nàng ngẩn ngơ, nàng dẫn hai phu xe tìm kiếm khắp huyện thành nơi bọn họ dừng chân nhưng không ai tìm ra tung tích của Thời Tẫn.
Tìm kiếm suốt hai ngày, nàng thật sự đành chịu bó tay nên chỉ đành dẫn người trở về kinh thành.
Nghe tin Thời Tẫn mất tích, cuốn sách trên tay Thời Quỳnh rơi 'bịch' xuống đất.
Nghĩ đến vết thương đầy mình của Thời Tẫn, y không kìm nổi cơn thịnh nộ, xoay người nhìn Thẩm Lai và hai phu xe: "Các ngươi trông nom người kiểu gì vậy? Cớ sao lại để đệ ấy bỏ trốn mất? Các ngươi không nhìn thấy đệ ấy bị thương sao? Đã bị thương nặng đến thế mà các ngươi còn để đệ ấy trốn thoát! Các ngươi quả thực là có bản lĩnh tày trời!"
Thẩm Lai bị giọng điệu và sắc mặt giận dữ của Thời Quỳnh khiến nàng sợ hãi run rẩy, nàng không khỏi vội vàng giải thích: "Đại biểu ca, Nhị biểu ca đợi khi chúng ta đã chìm vào giấc ngủ say mới lén trốn đi, chúng ta... chúng ta thật sự đành bất lực!"
Thời Quỳnh thở dài thườn thượt: "Người đâu!"
Nhìn đám hộ vệ trước mặt, y lạnh lùng nhìn chằm chằm họ: "Đưa Nhị công tử về đây cho ta! Cho dù có lật tung cả đất Diên Khánh này lên, các ngươi cũng phải tìm cho ra đệ ấy cho ta!"
Còn Giang Tư Nguyệt lại hoàn toàn không hề hay biết chuyện Thời Tẫn rời đi rồi mất tích.
Tối hôm trước, y đến phòng ngủ của Thời Tẫn, không thấy bóng dáng chàng đâu, chỉ nghĩ rằng chàng tình cờ không có mặt tại đó. Dù sao thì hai người đã hẹn nhau rồi, nên Giang Tư Nguyệt chẳng hề lo sợ.
Nhưng đến nửa đêm hôm nay, y lại đến phòng ngủ của Thời Tẫn, chỉ thấy Thời Quỳnh đang sắc mặt tái mét.
Thời Quỳnh thấy Giang Tư Nguyệt thì phẫn nộ nhìn y: "Tư Nguyệt công tử, ta quả thực không ngờ tới! Sự tình đã đến nông nỗi này, ngươi còn dám mặt dày đến đây sao!"
Thời Quỳnh đột nhiên đứng phắt dậy: "Tư Nguyệt công tử, rốt cuộc đệ đệ của ta bị ngươi giấu ở đâu?"
Giang Tư Nguyệt nghe lời này của Thời Quỳnh thì trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không tài nào hiểu nổi: "Ý ngươi là ta đã giấu chàng ấy đi sao? Nếu ta thật sự giấu chàng ấy, ngươi nghĩ ta còn dám lén lút mò đến đây sao?"
Ngay sau đó, y quay sang nhìn Thời Quỳnh bằng ánh mắt sắc lạnh: "Chàng ấy không thấy đâu? Rốt cuộc vì sao chàng ấy lại không thấy?"
Thời Quỳnh nói: "Hôm qua đệ ấy rời khỏi kinh thành, đoạn liền biến mất tăm, không phải ngươi mang đệ ấy đi thì còn có thể là kẻ nào khác? Đệ ấy vốn định đi... du ngoạn học hỏi, nhưng giữa đường lại chẳng thấy đâu!"
Giang Tư Nguyệt vịn chặt vạt áo Thời Quỳnh: "Chàng ấy đã hứa sẽ cùng ta rời đi, cớ sao lại đi du ngoạn học hỏi? Chàng ấy tuyệt đối không thể lừa dối ta!"
Thấy vẻ mặt Giang Tư Nguyệt không hề giống vẻ giả dối, lòng Thời Quỳnh hoàn toàn chìm sâu xuống đáy vực.
Giang Tư Nguyệt thấy Thời Quỳnh không hề hé răng nửa lời, lại tiếp tục truy vấn: "Có phải ngươi ép buộc chàng ấy không? Nói đi! Có phải không?"
Thấy Thời Quỳnh vẫn không chịu mở miệng, Giang Tư Nguyệt chầm chậm buông tay ra, y vô lực khuỵu xuống đất, khẽ thì thầm: "Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào! A Tẫn đã hứa sẽ cùng ta tới một nơi không ai hay biết, chúng ta sẽ sống cuộc đời hạnh phúc, sẽ không còn ai quấy nhiễu nữa! Không thể, chàng ấy làm sao nỡ lòng rời đi! Chàng ấy cũng làm sao nỡ lòng bỏ lại ta! Ta biết mà..."