XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 46: Trọng sinh hối hận, các người muốn hối hận là hối hận sao? (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Khó khăn lắm Tịch Lệ Lệ mới dọn dẹp lại giường, thay xong quần áo, bôi thuốc.

Lại dỗ được La Thụy Dương ngủ tiếp.

Bà ta đang định bàn bạc với La Trường Sinh chuyện ác mộng thì cửa lớn đã bị người đập ầm ầm.

“Ai đó?”

Tịch Lệ Lệ gần như cả đêm không ngủ, mở cửa với vẻ bực bội.

Thấy là ông ta, sắc mặt bà chợt trầm xuống:

“Anh đến làm gì?”

Tịch Hướng Quân như một con dã thú phát cuồng xông vào nhà, đôi mắt đỏ ngầu:

“ Tôi đến đón Tiểu Kính, nó là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp đi.”

Vừa nói, ông ta vừa đảo mắt khắp phòng.

Thứ ông ta tìm không phải con gái, mà là… một cái máy in tiền trong tương lai!

Tịch Lệ Lệ bước theo sát ông ta, muốn chặn lại:

“Anh, hôm qua chúng ta đã nói rõ rồi, sau này Tiểu Kính do em nuôi dưỡng.”

Bà ta chắn ngay trước mặt ông, hai tay chống hông, mặt đầy nghi ngờ:

“Trước kia anh chẳng hề quan tâm, giờ lại làm trò này là sao?”

Đôi mắt đục ngầu đỏ ngầu của Tịch Hướng Quân nhìn thẳng vào bà ta.

Khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng vàng khè, chắc nịch thốt ra:

“Mày cũng đã trọng sinh rồi, đúng không?”

Ánh mắt Tịch Lệ Lệ chợt lảng tránh:

“Em không biết anh đang nói gì.”

“Tao mặc kệ mày có biết hay không, dù sao Tịch Kính cũng là con gái tao.

Mày tốt nhất đừng mơ tưởng gì đến nó.”

Tịch Hướng Quân nghiến răng nói.

Ông ta bước lên một bước, bức bách Tịch Lệ Lệ.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến bà ta phải cau mày.

Lúc này, La Trường Sinh cũng bước ra, khó chịu lẩm bẩm:

“Người ta muốn đón con đi thì cho nó đi đi.

Em chê tiền nhiều quá à, còn muốn nuôi không công một đứa nhỏ?”

“Anh biết cái gì! Nó… nó…”

Tịch Lệ Lệ tức đến đỏ bừng cả mặt, run rẩy chỉ vào La Trường Sinh,

Sau đó bà ta nhìn sang Tịch Hướng Quân, muốn nói ra giá trị của Tịch Kính.

Nóng vội đến mức mồ hôi rịn trên trán, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi.

La Trường Sinh chưa hề trọng sinh, căn bản không biết giá trị của Tịch Kính.

Giờ mà nói thì có giải thích thế nào cũng không rõ.

Huống chi Tịch Lệ Lệ vẫn còn ôm chút may mắn.

Không muốn thừa nhận với Tịch Hướng Quân rằng bà cũng đã trọng sinh.

“Nó cái gì?

Tôi thấy nó chính là sao chổi, vừa đến nhà đã xảy ra chuyện quái dị.”

La Trường Sinh quát to, thô bạo cắt ngang lời bà ta.

“Nó ở phòng ngủ nhỏ, mau đi mà đón.”

La Trường Sinh đưa tay chỉ hướng.

Tịch Hướng Quân không nói thêm, sải bước chạy đến.

Đúng lúc này, Tịch Kính mở cửa phòng.

Ông ta muốn kéo tay cô, nhưng Tịch Kính ghét bỏ né tránh.

Trong lòng Tịch Hướng Quân bùng lên một ngọn lửa giận.

Song chỉ cần nghĩ đến hai chữ “nghìn tỷ”, cơn giận lập tức bị dập tắt.

Ông ta ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt với Tịch Kính, gượng ép nặn ra một nụ cười:

“Tiểu Kính, cha biết con đang giận cha, hôm qua là cha uống say, đầu óc không tỉnh táo.”

“Cha hứa với con, sau này tuyệt đối sẽ không bỏ con cho người khác nữa.

Con muốn ăn gì, muốn chơi gì, cha đều mua cho con.

Đừng giận cha nữa, theo cha về nhà được không?”

Nói xong, ông ta liền muốn ôm cô.

Tịch Kính lại né tránh:

“Con đi với cha, nhưng đừng lại gần quá, hôi lắm.”

Tịch Hướng Quân nào còn để ý đến chuyện đó, vui vẻ gật đầu:

“Được được được, chúng ta đi thôi.”

Cây tiền của ta đây rồi!

Trong lòng Tịch Lệ Lệ gào thét, muốn kéo Tịch Kính lại, nhưng bị La Trường Sinh ngăn cản.

“Anh có biết mình đang làm gì không?”

“ Tôi còn có thể làm gì?

Đuổi tà chứ sao.”

“Đuổi tà?

Anh đuổi đi chính là thần tài tương lai của chúng ta.

Tôi sao lại lấy phải cái đồ phá của như anh chứ?”

“Ơ, cô nói thế là sao? Muốn ăn đòn hả?”

“……”

Cả hai kẻ một câu, người một câu, càng lúc càng to tiếng, cuối cùng lao vào đánh nhau.

Trong lúc ẩu đả, La Trường Sinh bị đập đầu, ký ức kiếp trước cũng ùa về.

Hắn lập tức hối hận, điên cuồng tự tát mình.

Sau đó kéo Tịch Lệ Lệ bàn bạc cách nào dụ dỗ đứa bé vàng ngọc Tịch Kính quay về.

Bên kia, Tịch Hướng Quân đưa Tịch Kính đến một khách sạn khá xa nhà Tịch Lệ Lệ.

Ông ta thuê một phòng, dự định ngày mai sẽ mang cô rời khỏi thành phố.

Đến nơi Tịch Lệ Lệ tạm thời tìm không ra.

Hành vi quá khác thường của Tịch Lệ Lệ khiến ông ta phải đề phòng.

Nói đến chuyện tiền bạc, đây xem như lần hiếm hoi mà ông ta thông minh.

Điều khiến ông ta vui mừng là Tịch Kính không khóc không nháo, ngoan ngoãn đi theo ông ta.

“Quả nhiên, con nít dễ dỗ, cho chút chỗ tốt là quên hết đau rồi.

Chỉ cần tôi cố thêm chút, sau này nó kiếm tiền chẳng phải người đầu tiên nó hiếu kính là tôi sao?”

Tịch Hướng Quân trải đệm nằm dưới đất.

Vừa nghĩ vừa mơ mộng cảnh sống phú hào sau này, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ác mộng bắt đầu...

Sương mù bao phủ, đường phố hoang tàn đổ nát, tường loang lổ vết m.á.u đỏ thẫm cùng dấu móng vuốt quái dị.

Một tràng cười the thé vang vọng không biết từ đâu, chói tai khiến hắn nhức nhối màng nhĩ.

Ông ta kinh hãi nhìn quanh, chẳng thấy một bóng người.

Ngay lúc ấy, dưới mặt đất vươn ra vô số bàn tay gầy khô, bấu lấy cổ chân ông ta, để lại từng vết xước.

Ông ta giãy giụa điên cuồng, thoát ra rồi lao đầu chạy.

Nhưng con phố như vô tận, càng chạy sương mù càng dày.

Tiếng cười lại vang bên tai, ngày càng gần.

Ông ta cảm giác sau gáy có luồng hơi lạnh thổi qua, buốt tận xương tủy.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người, mặt bị bóng tối che khuất, chỉ thấy rõ đôi vuốt sắc lạnh.

Bóng đen lao thẳng đến, cào rách bụng ông ta.

Tịch Hướng Quân hét lớn, bật mở một cánh cửa bên cạnh, tưởng rằng đã an toàn.

Nào ngờ vừa bước vào liền thấy… nhà tù ông ta đã ngồi nửa đời ở kiếp trước.

Vài tù nhân cao lớn, ánh mắt hung ác, thường xuyên đánh đập ông ta, vây kín xung quanh.

Tiếp đó, mặt mũi bọn chúng vặn vẹo quái dị, da thịt xanh xám, hốc mắt đen kịt vô đáy, giống hệt một đám quái vật.

Tịch Hướng Quân ngã phịch xuống đất, cố gắng lùi lại, song lại bị một bàn tay lạnh cứng tóm chặt cổ chân.

Một con quái vật đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c ông ta, thân thể ông ta bay ngược đập vào tường.

Ngay sau đó, một kẻ khác há miệng cắn vào vai, đau đớn khiến ông ta hét thảm.

Những kẻ còn lại ùa lên, móng vuốt cào xé thân thể, đầu gối thúc vào bụng ông ta.

Tịch Hướng Quân vùng vẫy trong đám phạm nhân, m.á.u loang đỏ sàn, tầm mắt dần mờ đi, ý thức sắp tắt.

Bất ngờ, một trận đau nhói truyền đến, ông ta choàng mở mắt.

Đèn phòng sáng trưng, chỉ thấy Tịch Kính đang dùng chiếc kẹp tóc, từng nhát, từng nhát đ.â.m vào cánh tay mình.

Thấy cô lại sắp đ.â.m tiếp, ông ta vội lăn qua một bên, bụng đau dữ dội khiến ông ta cuộn người dưới đất.

Ông ta cố gượng, vén áo lên nhìn, vết cào, vết cắn, vết rạch…

Tất cả thương tích trong mơ đều hiện rõ trên thân thể.

Phản ứng đầu tiên của Tịch Hướng Quân là...

Phòng này không sạch sẽ!

XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 46: Trọng sinh hối hận, các người muốn hối hận là hối hận sao? (3)