“Thân thể lần này có chút không ổn.”
Vừa bước vào thế giới mới, Tịch Kính liền lập tức nhận ra sự khác thường.
Cơ thể này từng bị người khác xâm nhập.
Hơn nữa kẻ xâm nhập còn lưu lại một cái neo.
Giống hệt như cách Tịch Kính đã từng làm với Tịch Tú Tú ở thế giới trước.
Việc Tịch Kính xuyên vào thân thể cùng tên cùng họ với mình thì không gọi là xâm nhập.
Ngay từ mấy thế giới trước cô đã hiểu rõ, những cơ thể mà cô từng chiếm đều có mối liên hệ mật thiết với bản thân cô.
Chủ Thần sắp đặt để Tịch Kính đóng vai NPC kinh dị, sức mạnh của cô phần lớn đều bắt nguồn từ oán niệm.
Mà những oán niệm này chủ yếu đến từ việc Chủ Thần chế tạo ra các bản sao của Tịch Kính.
Đặt chúng vào các thế giới khác, để chúng c.h.ế.t thảm rồi sinh ra oán khí.
Nói trắng ra là “tự sản tự tiêu”, tính toán từng li từng tí.
Tịch Kính không muốn nhớ lại mấy chuyện phiền lòng đó nữa.
Dù sao thì Chủ Thần cũng đã bị nghiền thành không biết bao nhiêu mảnh.
Cô lập tức tiếp nhận ký ức của cơ thể này.
Phát hiện trí nhớ nguyên chủ trọn vẹn năm năm, từ năm 15 đến 20 tuổi đều là khoảng trống.
Rõ ràng, đây chính là quãng thời gian kẻ xâm nhập chiếm lấy cơ thể này.
Hiện tại kẻ xâm nhập đã bị tạm thời trục xuất, nhưng chắc chắn sẽ quay lại.
Nghĩ vậy, Tịch Kính bắt đầu xem xét cốt truyện của thế giới.
【Triệu Hiểu Yến, một trạch nữ mê chơi game otome, vô tình để giọt m.á.u rơi vào sợi dây chuyền tổ truyền.
Linh hồn bị dẫn đến một thế giới khác, nhập vào thân thể tiểu thư nhà giàu 15 tuổi Tịch Kính.
Gia đình Tịch Kính là gia đình tái hôn.
Cha là Tịch Luân Trí, sau khi mẹ Tịch Kính qua đời không lâu thì cưới Dư Man, mang theo một người con trai.
Sau khi trở thành Tịch Kính, Triệu Hiểu Yến dựa vào kinh nghiệm chơi otome game.
Hàn gắn mối quan hệ căng thẳng với cha, biến mẹ kế thành kiểu “nghiện con gái”.
Biến anh trai cùng mẹ khác cha Dư Cảnh Thạc thành cuồng sủng em gái.
Cô còn áp dụng các mô hình kinh doanh thành công từng thấy ở kiếp trước.
Giúp cha kiếm được không ít tiền, trở thành “thiếu nữ tài sắc vẹn toàn ” trong mắt mọi người.
Trong một buổi tiệc rượu, cô gặp bạn thuở nhỏ của Tịch Kính là Vu Gia Thụ.
Lúc nhỏ, Vu Gia Thụ vì mâu thuẫn gì đó với Tịch Kính mà tuyệt giao, rồi hắn đi du học nước ngoài.
Triệu Hiểu Yến vừa gặp đã yêu, chẳng bao lâu liền theo đuổi được người ta.
Đến năm nay, khi Tịch Kính hai mươi tuổi liền đính hôn.
Thế nhưng, chưa bao lâu sau khi đính hôn, Triệu Hiểu Yến bị Phật ngọc đưa trở về thế giới ban đầu.
Mọi người nhanh chóng phát hiện Tịch Kính đã biến lại thành dáng vẻ 15 tuổi.
Họ tìm đủ mọi cách để gọi hồn Triệu Hiểu Yến trở lại.
Cuối cùng, dưới nỗ lực của bọn họ và sự kiên trì của Triệu Hiểu Yến, họ đã thành công.
Triệu Hiểu Yến lại trở thành Tịch Kính.
Sau khi âm thầm nói lời xin lỗi vài lần với Tịch Kính, cô liền thản nhiên sử dụng cơ thể này để kết hôn với Vu Gia Thụ.】
“Thật hạnh phúc nhỉ!”
Xem xong kịch bản thế giới, khóe môi Tịch Kính cong lên, cười như không cười.
Triệu Hiểu Yến cho rằng mình đã có được hạnh phúc, được mọi người yêu thương.
Nhưng cô ta đâu biết rằng, “ mẹ kế hoàn mỹ” trong mắt mình thật ra chính là kẻ gián tiếp hại c.h.ế.t mẹ ruột Tịch Kính.
Cái gọi là “cuồng sủng em gái”, tuy đúng là có vài phần yêu thích.
Nhưng nhiều hơn vẫn chỉ là muốn nuôi cô thành phế vật để dễ dàng thừa kế công ty.
Còn Vu Gia Thụ, bề ngoài nho nhã, thực chất là kẻ biến thái, thích ngược đãi người và động vật.
Tịch Kính tuyệt giao với hắn chính là bởi đã tận mắt chứng kiến bộ mặt bạo ngược kia.
Hơn nữa, cô còn biết hắn luôn xem cô là mục tiêu tiếp theo, ngấm ngầm xúi giục bạn học cô lập cô.
Tịch Luân Trí chẳng hề để tâm ai mới là con gái ruột.
Điều ông ta coi trọng duy nhất là ai có thể mang lại lợi ích cho mình.
Kịch bản thế giới này được viết dưới góc nhìn của Triệu Hiểu Yến.
Vì vậy mới hiện ra như một câu chuyện “ngọt ngào được cả nhà cưng chiều”.
Tịch Kính lại cảm nhận cái neo trong cơ thể.
Cô không lập tức xóa bỏ, mà lần theo nó tìm thấy chủ nhân.
Một trạch nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, Triệu Hiểu Yến.
Cô ta có gương mặt tầm thường, làn da hơi vàng vọt, trán rộng bằng phẳng, lấm tấm vài nếp nhăn mờ.
Lông mày thưa thớt, màu nhạt, mắt nhỏ, mí sưng.
Sống mũi thấp tẹt, cánh mũi hơi bè, môi mỏng khô nứt, màu xám nhợt, khóe miệng hơi xệ.
Gò má hơi bè, cằm tròn mang chút thịt thừa.
Mái tóc nâu sẫm, xỉn màu, xõa rũ trên vai, không nhiều, sợi lại mềm mảnh.
Thân hình thấp nhỏ, chừng một mét năm lăm, dáng hơi gù, lưng không thẳng.
Vai hẹp, lại hơi xuôi, cánh tay tròn lẳn, ngón tay ngắn mập.
Một cô gái như thế, tuyệt đối không thể có năng lực xâm nhập thân thể người khác.
Thứ thực sự có tác dụng là tượng Phật ngọc trên cổ cô ta.
“Ta ngửi thấy mùi tro cốt của Chủ Thần.”
Ý niệm Tịch Kính bao lấy tượng Phật.
“Thì ra nằm ở giữa ấn đường.”
Tịch Kính lập tức đồng hóa nó với tốc độ cực nhanh.
Sau đó để lại một cái neo trên người Triệu Hiểu Yến, rồi trở về thân thể mình.
Hiện tại cốt truyện đã tiến đến đoạn Tịch Luân Trí và những người khác tìm được cách triệu hồi hồn Triệu Hiểu Yến về.
Thực ra lần này họ đúng là thành công, nhưng nay Tịch Kính đã đến, tất cả đều trở nên thú vị.
Tịch Kính khẽ vén chăn mền mềm mại trên người, chăn trượt xuống, chất thành một đống bên giường.
Cô để chân trần đặt xuống nền nhà lạnh buốt, cảm giác giá lạnh lan khắp toàn thân.
Trong phòng không có cửa sổ, cũng chẳng có chút ánh sáng nào, tối om như mực.
Trong bóng tối, Tịch Kính bước đi chuẩn xác, né qua mọi chướng ngại, đến trước cửa phòng.
Lũ chó trong chuồng từ khi cô mở mắt đã sủa điên cuồng.
Tiếng gào bén nhọn, dồn dập, như cảm nhận được thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Một vài con nhát gan đã chạy khỏi biệt thự, mấy con còn lại cứ sủa ầm lên cảnh báo chủ nhân, đáng tiếc chẳng ai hiểu nổi.
Tịch Kính mỉm cười, tiếng chó sủa bỗng im bặt.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh.”
Cô hài lòng gật đầu, bàn tay thon dài hữu lực đặt lên nắm cửa, cảm nhận hơi lạnh từ kim loại.
Cô khẽ xoay, thử kéo cửa, quả nhiên, cửa không hề nhúc nhích.
Ngày mai họ sẽ mời đồng cốt làm nghi thức gọi hồn cho Tịch Kính, sao có thể để cô tự do ra ngoài?
Tịch Kính lùi lại, xỏ dép lê.
Khi quay người lại, ổ khóa trên cửa đã biến mất kỳ dị, cửa phòng tự động mở ra.
Giây tiếp theo, thân ảnh cô đã xuất hiện trong phòng ngủ của Dư Man và Tịch Luân Trí.
Tịch Kính đứng bên giường, ánh mắt thâm trầm, lặng lẽ quan sát hai người.
Thỉnh thoảng nghiêng đầu, tựa như đang lắng nghe ai đó nói chuyện.
Hai phút sau, cô rời khỏi đó, sang phòng của Dư Cảnh Thạc, cũng chỉ đứng một lát rồi đi.
Vu Gia Thụ sợ nghi thức có sơ hở.
Hắn không muốn món đồ chơi thèm khát bấy lâu lại thoát khỏi tay, nên dạo này vẫn luôn ở tại nhà họ Tịch.
Tịch Kính dừng ở phòng hắn lâu hơn một chút, chủ yếu là đang suy nghĩ xem nên xếp hắn vào vị trí thứ mấy.
Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định để hắn ở cuối cùng, ai bảo hắn là kẻ ác nhất chứ.
Xem xong toàn bộ những kẻ cần giải quyết.
Tịch Kính lại trở về phòng mình, nằm xuống giường, ổ khóa cửa đã khôi phục như cũ từ lâu.