XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 55: Các người đều yêu nữ xuyên không, vậy thì phải thay hết thôi (ba)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Không gọi nhầm đâu nhé.”

Alice nằm bò trên lưng bà, ôm lấy cổ, tựa đầu lên vai phải, vui vẻ nói:

“Bà gọi cái là tụi tôi đều xuất hiện, lợi hại ghê luôn!”

“Alice sắp có được thân thể con người rồi, mà lại còn là một chị gái trưởng thành nữa cơ.”

Alice vừa tự nói vừa mơ màng, ánh mắt đầy khát vọng.

Ở ghế sau chiếc ô tô, Edward mặc bộ vest đen, tao nhã dựa vào lưng ghế, mất kiên nhẫn nhắc nhở:

“Alice, bớt nói nhảm đi. Cô không biết phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều sao?”

“Boss nói rồi, chúng ta không phải phản diện mà.”

Alice phản bác.

“Thế chẳng lẽ cô không muốn nhanh chóng nhập vào cơ thể kia sao?”

Edward không muốn phí thời gian ở chỗ bà đồng.

Hơn ngàn năm sống kiếp ma cà rồng, hắn đã nôn nóng muốn trải nghiệm lại cảm giác làm người.

Vừa hay, Alice cũng có một nỗi chấp niệm đặc biệt với việc trưởng thành.

“Rồi rồi, tôi làm ngay đây mà.”

Alice đáp, đôi bàn tay lạnh buốt dần siết chặt.

Bà đồng ngồi ở ghế lái, sắc mặt trắng bệch như giấy, cơ thể run rẩy không tự chủ được.

“Ta rốt cuộc đã gọi ra bao nhiêu thứ đáng sợ vậy?”

Khoang xe chật hẹp dường như bị màn đen u ám bao phủ, không khí nặng nề đến mức khó thở.

Không, không phải là áp lực… mà là vì có đôi tay đang bóp chặt cổ khiến bà ta không thở nổi.

Bà đồng cố gắng niệm chú để tự cứu, môi run rẩy lẩm bẩm những câu thần chú cổ xưa.

Nhưng đôi tay lại bị một luồng sức mạnh vô hình giam giữ, chỉ có thể vô vọng giật giật ngón tay trên vô lăng.

Cảm nhận được sự giãy giụa, Alice chuyển tay từ cổ lên bịt kín miệng mũi bà ta.

Vừa ngăn bà tiếp tục niệm chú, vừa khiến bà nghẹt thở mà chết.

“Ban đầu chỉ định làm xong vụ này rồi nghỉ, ai ngờ tham một lần lại bỏ mạng luôn.”

Mắt bà đồng tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, chỉ có thể bất lực cảm nhận sinh mệnh mình trôi đi.

Khoảnh khắc bà chết, Edward và Alice biến mất khỏi xe, trở về bên cạnh Tịch Kính.

Chiếc xe không người lái, chân ga bị một lực lượng quỷ dị dẫm chặt, lao thẳng vào rào chắn.

"Ầm!!!"

Một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên, xe vặn xoắn biến dạng.

Lửa và khói đen cuồn cuộn bốc lên, nhuộm đỏ cả màn đêm.

“Boss, xong việc rồi.”

Alice nhẹ nhàng nhảy lên giường, ngồi trên đùi Tịch Kính, mắt sáng lấp lánh, giọng đầy vẻ khoe công.

Tịch Kính hơi nhíu mày, cơ chân đột ngột siết lại, khẽ nâng lên một cái liền bật Alice xuống cuối giường.

Không để ý đến ánh mắt u oán của Alice, cô thoải mái điều chỉnh lại tư thế, tựa lưng vào gối mềm, khẽ cười:

“Làm tốt lắm, đêm nay các ngươi có thể bắt đầu bước đầu tiên rồi.”

Trong phó bản phim kinh dị mà Tịch Kính chọn, quá trình quỷ nhập xác chia thành ba bước:

Xuất hiện - Đè ép - Xâm chiếm.

"Xuất hiện": Quỷ bắt đầu tạo ra hiện tượng linh dị quanh mục tiêu, khiến họ nhận ra sự tồn tại của quỷ.

Như tiếng bước chân, giọng nói, tiếng đóng cửa, vật thể tự động di chuyển, ảo ảnh…

Khiến nạn nhân bất an, tinh thần hoảng loạn.

"Đè ép": Quỷ tiếp tục tạo áp lực, gây ra hàng loạt bất hạnh, bào mòn ý chí nạn nhân.

Như người thân mất, sự nghiệp sụp đổ, bệnh tật kỳ quái…

Nhưng lúc này nạn nhân vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý chí và quyền kiểm soát thân thể.

"Xâm chiếm": Bước cuối cùng. Khi tinh thần nạn nhân bị bào mòn đến cực hạn.

Quỷ thừa cơ chiếm trọn cơ thể, khiến họ đánh mất bản ngã và bị quỷ khống chế.

Nghe thì phức tạp, nhưng thực hành lại cực nhanh.

Được cho phép, Alice chớp mắt đã biến mất khỏi phòng của Tịch Kính.

“Còn ngươi, có thắc mắc gì không?”

Tịch Kính quay sang hỏi Edward.

“Ta thật sự có thể chiếm lấy cơ thể loài người sao?”

Edward hơi cúi đầu, vô thức siết chặt tay, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi.

Khác với Alice, Edward vốn là ma cà rồng có thân thể.

Mà hầu hết tác phẩm đều nói: Ma cà rồng không có linh hồn.

Vậy nên, hắn không chắc bản thân có thể nhập xác.

“Ngươi có thể thử trước.

Nếu không được, ta sẽ giúp ngươi.”

Giọng Tịch Kính bình tĩnh nhưng lại đầy sức mạnh, khiến người nghe an tâm lạ thường.

“Cảm ơn boss.”

Edward khẽ cúi chào, lo lắng trên mặt giảm đi phần nào.

Có câu nói này của Tịch Kính, hắn lập tức yên lòng, cũng đi tìm mục tiêu của mình.

Ba giờ bảy phút sáng.

Dư Man đang ngủ mê man thì cảm nhận được một sự tiếp xúc nhẹ nhưng lạ lẫm ở mắt cá chân.

Một bàn tay lạnh lẽo, vô hình, chậm rãi mà không cho phản kháng kéo lấy mắt cá bà.

Làn lạnh buốt lập tức xuyên qua da thịt, chạm thẳng vào xương tủy, khiến cơ thể bà cứng đờ.

“Ông xã, đừng quậy nữa, ngủ đi.”

Dư Man nửa tỉnh nửa mê, giọng lười biếng xen chút oán trách.

Bà cau mày, khẽ cử động chân, dễ dàng thoát khỏi lực kéo.

“ Tôi có kéo đâu.”

Tịch Luân Trí đang ngủ say, bị tiếng bà làm phiền.

Ông ta không mở mắt, chỉ lẩm bẩm, môi khẽ mấp máy, rồi xoay người tiếp tục ngủ, hơi thở dần đều đặn.

Kẻ gây ra tất cả, Alice nấp trong bóng tối, đôi mắt sáng rực vui sướng.

Cô nhìn phản ứng của Dư Man, che miệng khúc khích cười.

Tiếng cười vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, nghe rợn người vô cùng.

Dư Man hoảng hồn bật dậy, mở đèn ngủ, hoảng loạn nhìn khắp phòng.

Tịch Luân Trí bị đánh thức, mơ màng dựa lưng vào đầu giường, dụi mắt ngáp một cái, giọng ngái ngủ:

“Sao vậy, bà xã?”

Dư Man vẫn còn sợ, ánh mắt soi khắp mọi ngóc ngách.

Rón rén xuống giường kiểm tra tủ áo, rèm cửa…

Nhưng chẳng phát hiện gì cả.

Bà khẽ thở phào, quay về giường, tắt đèn:

“Không sao, chắc em nghe nhầm, hình như có tiếng động gì đó.

Ngủ tiếp đi.”

Dư Man tự an ủi, cho rằng do buổi chiều chứng kiến nghi thức gọi hồn của bà đồng nên mới nằm mơ ác mộng.

“Ừ.”

Tịch Luân Trí đáp một tiếng, mí mắt lại sụp xuống, cơ thể chậm rãi ngả xuống, không bao lâu đã ngủ say.

Đợi hai người ngủ lại, Alice lại bắt đầu nghịch.

Lần này, Dư Man không còn cách nào tự an ủi là ảo giác nữa.

Bà lập tức đẩy chồng dậy, bật đèn:

“Ông xã, trong phòng có cái gì đó! Nó cứ nắm chân em!”

Bà vừa nói vừa giơ chân lên, nhưng không có dấu vết nào cả.

Tịch Luân Trí mệt rũ, chỉ cho rằng vợ tới tuổi tiền mãn kinh.

“Bà sợ thì cứ để đèn sáng mà ngủ.”

Nói xong liền trùm chăn kín đầu, tiếp tục ngủ.

Cùng lúc đó, Dư Cảnh Thạc vừa xử lý xong công việc.

Hắn xuống bếp, mở tủ lấy cốc sạch, rót đầy một cốc nước từ máy lọc.

Hắn ngửa đầu uống ừng ực, dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng khiến đầu óc tỉnh táo đôi chút.

Khi quay về phòng làm việc, hắn kinh ngạc phát hiện tivi vốn tắt bỗng nhiên bật sáng.

Đống tài liệu vừa được hắn sắp xếp gọn gàng trên bàn, giờ phút này lại rơi vương vãi khắp nơi, y như bị gió lốc cuốn qua.

XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 55: Các người đều yêu nữ xuyên không, vậy thì phải thay hết thôi (ba)