Ngày hôm sau.
Hôm nay, Đường Thư Nghi dẫn ba huynh muội của mình, cùng nhau tiến về phủ Tiêu Dao Vương. Mùng một, nàng đã phái người gửi lễ vật chúc Tết đến Thái phi, hôm nay đích thân tới để vấn an và chúc Tết.
Thoạt nhìn bề ngoài, mối giao hảo giữa Định Quốc Công phủ và Tiêu Dao Vương phủ vốn chẳng quá đỗi thân cận, bởi vậy khi đến cửa chúc Tết, họ vẫn xếp hàng sau cùng. Đây cũng là một cách để che chắn cho Lý Cảnh Tập. Nếu hai nhà qua lại quá mật thiết, tất sẽ bị những kẻ hữu tâm dò xét, nghi kỵ. Giờ phút này, vẫn chưa phải thời điểm Lý Cảnh Tập lộ diện.
Dùng bữa sáng xong xuôi, Đường Thư Nghi lại sửa soạn đôi chút, chuẩn bị khởi hành. Hôm nay Tiêu Hoài phải đến đại doanh ngoài kinh thành, hai người cùng rời khỏi Thế An Uyển. Vừa bước đến cửa, Triệu quản gia liền vội vã chạy tới, sau khi hành lễ liền khải bẩm: "Lương quý phi trong cung hẳn đã nắm rõ sự việc của Mạnh thị rồi."
Tiêu Hoài khẽ "ừm" một tiếng, đáp: "Ta đã rõ."
Triệu quản gia cung kính lui xuống. Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Kịch hay sắp sửa khai màn rồi."
Tiêu Hoài ân cần giúp nàng khoác áo choàng, dịu dàng nói: "Phu nhân quả là liệu sự chu toàn."
Đường Thư Nghi ngước nhìn hắn, cười khúc khích: "Quốc Công gia càng ngày càng khéo ăn nói."
Tiêu Hoài ôn tồn đáp: "Chỉ cần phu nhân được vui vẻ là đủ rồi."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao hòa nụ cười, rồi cùng sánh bước ra ngoài.
Hôm nay, Mạnh thị thoạt nhìn vẫn chẳng khác gì ngày thường. Song nếu tinh ý quan sát, người ta sẽ nhận ra toàn bộ Mạnh phủ bị bao phủ bởi một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, đám hạ nhân đều cố gắng nín thở, đi đứng nhẹ nhàng nhất có thể.
Trong từ đường, Mạnh Tú Trân quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông của Mạnh thị, cúi gằm mặt. Toàn thân nàng ta toát ra một vẻ già nua, tiều tụy. Mẫu thân nàng ta, Mạnh đại phu nhân, cũng quỳ bên cạnh. Một người phụ nhân ngoài năm mươi tuổi, đã làm đến chức tổ mẫu, nay lại bị Mạnh lão thái gia phạt quỳ ở từ đường, quả thật chẳng còn chút thể diện nào.
"Tại sao ta lại sinh ra nghiệt chướng như ngươi chứ?" Mạnh đại phu nhân nghiến răng, giọng nói đầy uất hận.
Mạnh Tú Trân quỳ bất động, hồi lâu sau mới khẽ cất lời: "Ta cũng đang tự vấn, tại sao năm xưa người lại sinh ra ta. Nếu người chẳng sinh ta, ta đã không phải trải qua bao nhiêu thăng trầm, cũng sẽ không đến nông nỗi này."
Mạnh đại phu nhân nghe nàng ta nói vậy, tức đến hoa mắt chóng mặt, gắt gao hỏi: "Sao ngươi dám thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như thế?"
"Vậy ngài muốn ta nói gì đây?" Mạnh Tú Trân đáp trả. "Thuở ban đầu ta muốn gả cho Tiêu Hoài, nhưng thế lực của gia gia và phụ thân các người chẳng thể sánh bằng Đường Quốc Công, ta đành phải lùi một bước, gả cho Lương Kiện An. Song trước khi gả cho hắn ta, các người cũng nào có chịu tìm hiểu rõ ràng về nhân phẩm hắn ra sao, khiến sau khi thành hôn, cuộc sống của ta chẳng chút thuận ý."
"Rồi sau này, nếu không phải Mạnh Thành Thiên ngu dốt bị Tiêu Nhị tính kế, Lương Kiện An sẽ không phải chết, Lương gia cũng sẽ không bị trục xuất khỏi Thượng Kinh, ta sẽ không hòa ly với Lương Kiện An, và cũng sẽ không có ngày hôm nay. Tất cả đều bởi sự vô năng của các người, chính vì các người, ta mới rơi vào tình cảnh này."
"Ngươi... Ngươi..."
Mạnh đại phu nhân tức tối chỉ vào nàng ta, rồi đột ngột ngất lịm đi. Bà tử đang canh giữ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền vội vã đẩy cửa vào xem. Thấy Mạnh đại phu nhân ngã lăn trên mặt đất, bà ta liền hoảng hốt gọi người đến giúp.
Sau một hồi hỗn loạn, Mạnh đại phu nhân được khiêng đi. Phụ thân của Mạnh Tú Trân, Mạnh đại lão gia, bước vào từ đường, tức giận chỉ vào nàng ta mắng: "Ngươi đúng là đồ sao chổi, ngươi gây ra chuyện tày đình như vậy, toàn bộ nữ quyến Mạnh gia đều vì ngươi mà bị liên lụy!"
Mạnh Tú Trân dửng dưng đáp: "Ta nào phải phụ mẫu của bọn họ, ta đâu lo nổi sinh tử của họ."
Mạnh đại lão gia chỉ cảm thấy tim mình đau quặn không thôi. Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vàng chạy tới, nhỏ giọng khẽ nói với Mạnh đại lão gia: "Lương quý phi đã phái người tới, lão thái gia bảo ngài mau chóng đến đó."
Trái tim Mạnh đại lão gia run rẩy, ông ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Mạnh Tú Trân một cái đầy dữ tợn, rồi nhanh chóng rời đi. Mạnh Tú Trân xiêu vẹo quỳ trên mặt đất, nàng ta hiểu rõ, lần này nàng ta thật sự phải giao ra cái mạng này rồi.
Trong sảnh đường Mạnh gia, Mạnh lão thái gia đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt nghiêm nghị ngồi ở chính vị. Vài vị lão gia khác của Mạnh thị cũng ngồi bên cạnh. Đứng giữa sảnh đường là một nam tử với dáng vẻ như một quan viên, người Mạnh gia đều biết hắn ta, đó chính là quản gia cũ của Lương gia.
Chỉ nghe hắn ta cất lời: "Quý phi có lời, hôm nay Mạnh Tú Trân phải chết."
Sảnh đường tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Thực ra, Mạnh lão thái gia vốn đã quyết định để Mạnh Tú Trân chết. Nhưng việc người Mạnh gia tự tay hành quyết Mạnh Tú Trân và việc để người ngoài đến hành quyết lại là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Nếu để người khác đến xử tử Mạnh Tú Trân, chẳng khác nào tự tay tát vào mặt Mạnh gia.
Thế nhưng giờ đây chính Lương quý phi đã hạ lệnh Mạnh Tú Trân phải chết. Cho dù bọn họ có bị tát sưng mặt, cũng không thể không tuân theo ý chỉ.
Mạnh lão thái gia thở ra một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Hôm nay, ta sẽ để nàng ta đi." (Ý là cho nàng ta chết)
Lương quản gia cung kính đáp: "Quý phi có lời, muốn tiểu nhân đích thân ra tay."
Mạnh lão thái gia nhắm mắt lại, khẽ "Được" một tiếng.
Ông ấy phất tay áo, Mạnh quản gia liền dẫn Lương quản gia đến từ đường. Đến nơi, Lương quản gia lấy ra một bình sứ nhỏ, rồi nói với Mạnh quản gia: "Phiền ngài chuẩn bị giúp ta một chén trà."
Mạnh quản gia nặng nề thở dài một hơi, sai người hầu mang một chén trà tới. Lương quản gia liền đổ thuốc độc từ bình sứ vào trong trà, sau đó đẩy cửa bước vào từ đường.
Mạnh Tú Trân quay đầu lại, nhìn thấy hắn ta liền cười khẩy: "Là ngươi sao!"
Lương quản gia chẳng hành lễ, thẳng thừng nói: "Quý phi có lời, hôm nay để ngươi lên đường."
Hai tay Mạnh Tú Trân nắm chặt lấy nhau, song dù vậy cũng chẳng thể ngăn được thân thể ngừng run rẩy. Dù biết mình sắp chết, nàng vẫn không kìm được nỗi sợ hãi, sợ rằng sinh mệnh sắp đi đến hồi kết.
"Ta... Hiện giờ ta đã không còn bất kỳ mối liên hệ nào với Lương gia, dựa vào cái gì các ngươi nói ta c.h.ế.t là ta phải c.h.ế.t chứ?" Mạnh Tú Trân giãy giụa lần cuối.
Song, hiển nhiên mọi lời cầu xin đều vô ích. Lương quản gia nghe nàng ta nức nở, bèn quay sang Mạnh quản gia căn dặn: "Mau gọi gia đinh đến giữ chặt ả!"
Mạnh quản gia tuy có chút không đành lòng, song vẫn vẫy tay ra hiệu. Lập tức hai gã sai vặt tiến lên, một kẻ bên tả, một kẻ bên hữu, ghì chặt Mạnh Tú Trân xuống. Lương quản gia không chút chần chừ, bước tới, véo mạnh má nàng ta, rót trà vào miệng.
Khi các sai vặt buông tay, Mạnh Tú Trân liền hoảng loạn móc họng, toan nôn tháo thứ độc dược vừa nuốt. Song, mọi nỗ lực đều thành phí công. Nàng ta chỉ cảm thấy bụng quặn đau dữ dội, đau đến mức phải lăn lộn vật vã trên mặt đất. Cuối cùng, m.á.u tươi trào ra từ mắt, mũi, miệng và tai, rồi thân thể nàng ta cứng đờ, không còn chút động tĩnh.
Như vậy, một đời của Mạnh Tú Trân cũng vĩnh viễn khép lại tại nơi này.