Trường An xoa xoa cằm nói: “Mấy hôm trước ta nghe nói Phong Nguyệt Lâu có một hoa khôi rất được Lục bá yêu thích, khoảng thời gian này ông ấy thường xuyên chạy đến đó. Hay là chúng ta đến Phong Nguyệt Lâu thử xem sao? Xem liệu mèo mù có vớ được chuột c.h.ế.t không.”
Hằng Tiêu nhíu mày: “Không hay đâu, Phong Nguyệt Lâu loại nơi ấy chúng ta không thể đi nha, vạn nhất bị phát hiện, khẳng định phải chịu phạt.”
Hằng Hiên nói: “Vậy không đi đâu tìm Lục bá đây? Chúng ta là đi tìm tin tức, chứ đâu phải đi chơi, không thể vì nơi đó là thanh lâu mà chúng ta không đi tìm tin tức chứ?”
“ Đúng đó Tam ca, Hằng Hiên nói có lý, hay là hai chúng ta đi vào, huynh đứng ở cửa canh chừng.” Trường An đề nghị.
“Thôi thôi, chúng ta cứ cùng đi vậy.” Hằng Tiêu nghĩ một lát rồi nói, hắn là thật lòng quan tâm Tĩnh Vương, muốn có tin tức của ông ấy.
Hằng Hiên vung tay: “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi chúng ta mau đi.”
Ba người bước chân khá nhanh, vị trí Phong Nguyệt Lâu lại tốt, rất gần trung tâm kinh thành, chẳng mấy chốc ba người đã đến nơi.
Hằng Tiêu và Hằng Hiên vừa định lao về phía đó, Trường An liền túm chặt lấy áo hai người, mới khiến họ dừng lại.
“Sao thế?” Hằng Tiêu khó hiểu hỏi.
Hằng Hiên càng trừng mắt nhìn Trường An, muốn nghe một lời giải thích hợp lý.
Trường An chỉ chỉ vào ba người bọn họ, rồi lại ra dấu chiều cao: “Huynh không lẽ nghĩ chỉ với bộ dạng của ba chúng ta thế này, bọn họ sẽ cho chúng ta vào ư?”
Ba người bọn họ tuổi tác gần như nhau, bình thường đều luyện võ công, có lẽ vì vận động lượng khá lớn, nên chiều cao cũng hơn bạn bè cùng trang lứa một chút, hiện giờ đều tầm một mét ba.
Vừa nhìn đã biết vẫn còn là trẻ con, hơn nữa quần áo trên người bọn họ, người có mắt đều có thể nhìn ra là người phú quý.
Quản sự của Phong Nguyệt Lâu, nhất định sẽ không cho bọn họ vào.
Hằng Hiên khó hiểu hỏi: “Phong Nguyệt Lâu xưa nay chẳng phải chỉ tiếp đón nam tử thôi sao? Ba chúng ta tuy là trẻ con, nhưng đó cũng là đàn ông mà, vì sao bọn họ không cho chúng ta vào?”
Hằng Hiên quả thực chưa từng tiếp xúc với những chuyện thế này.
Hằng Tiêu dường như biết chút gì đó, nhưng chỉ là nghe loáng thoáng từ những lời nói của người khác, mơ mơ hồ hồ, cũng không rõ lắm, chỉ biết nơi đó không tốt.
Trường An thì theo Tấn Vương kiến thức rộng thêm rất nhiều, từng theo ông đến Phong Nguyệt Lâu hai lần, cũng vô tình chứng kiến chuyện nam nữ ân ái. Hắn ấp úng hỏi Tấn Vương, Tấn Vương hì hì cười, quẳng cho hắn không ít tranh xuân cung, nhưng Trường An vẫn còn là tâm tính trẻ con, xem qua hai lần liền vứt sang một bên, căn bản không để chuyện này trong lòng.
“Dù sao không có người lớn đi cùng, chúng ta chính là không vào được, nên muốn vào chỉ có thể trèo vào, đi thôi, chúng ta vòng ra cửa sau.” Trường An gãi gãi đầu, cũng không biết phải giải thích thế nào với hai người kia, đành đánh trống lảng.
Hằng Tiêu và Hằng Hiên thấy Trường An bộ dạng rất hiểu chuyện, liền nghe theo hắn, cùng đi đến cửa sau Phong Nguyệt Lâu.
Phía sau Phong Nguyệt Lâu còn có một sân lớn hai gian, ba người tùy tiện tìm một bức tường, nhẹ nhàng lật người đã vào trong.
Hai sân lớn này bên trong đều là nơi ở của hoa khôi, tiếp đón đều là những vị khách quý có thân phận, còn hoa khôi mà Tấn Vương yêu thích, thì ở trong căn phòng hoa lệ nhất ở cuối sân.
“Nhất định phải đi theo ta, đừng nghe linh tinh nhìn lung tung.” Trường An dặn dò Hằng Tiêu và Hằng Hiên hai câu, rồi thập thò thò đầu ra đi về phía hoa khôi.
Hằng Hiên thì rất nghe lời đi theo Trường An, Hằng Tiêu cũng đi được mấy bước, chỉ là đi được một lúc hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động từ căn phòng bên cạnh, Hằng Hiên lập tức tò mò nhìn sang.
Nhìn qua khe cửa, chỉ nhìn một cái Hằng Hiên liền ngớ người, Trường An quay đầu lại phát hiện Hằng Hiên biến mất, tức đến dậm chân, quay lại kéo Hằng Hiên đi.
“Trường An, chúng, chúng đang đánh nhau ư?” Hằng Hiên vẻ mặt cổ quái, hỏi Trường An.
Trường An nhớ lại những cuốn tranh xuân cung, quả thực trông giống như đang đánh nhau: “Ừm, đúng vậy, chính là đang đánh nhau.”
“ Nhưng, nhưng đánh nhau cớ gì phải cởi xiêm y?” Hằng Hiên cảm thấy mình đều lắp bắp rồi.
“Ai biết được, có lẽ là đánh nóng quá chăng, thôi được rồi chúng ta là đến tìm tin tức, đệ có thể ngậm miệng lại không!” Trường An không kiên nhẫn nói.
Hằng Hiên phản ứng lại rằng bọn họ là đến dò la tin tức, lập tức quẳng cảnh tượng vừa rồi ra sau đầu.
Thấy Hằng Hiên bộ dạng này, Hằng Tiêu cũng có chút tò mò, nhưng chính sự quan trọng, bọn họ cũng không nán lại nơi đây, rất nhanh theo Trường An rẽ trái rẽ phải đến bên ngoài phòng của hoa khôi.
Trường An ghé tai áp vào cửa nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy tiếng đàn trong phòng, và tiếng Tấn Vương nói chuyện.
“Lục bá, ta đến tìm người đây.” Trường An lập tức đẩy cửa, chạy vào gọi.
Tấn Vương đang tựa lưng vào sập cạnh cửa sổ, vừa nghe hoa khôi gảy đàn, vừa lắc lư đầu lẩm bẩm, nghe thấy tiếng Trường An đầy nội lực, giật mình thon thót.
Rất nhanh ba người đã đứng trước mặt Tấn Vương, nhìn Trường An ba người bọn họ, Tấn Vương quay đầu nhìn mấy lần, xác định không có ai đến nữa, kinh ngạc hỏi: “Ba đứa các ngươi làm sao mà lẻn vào được đây?”
Trường An vẫy tay, không khách khí tự rót cho mình một chén trà: “Cái này không quan trọng, Lục bá, chúng ta muốn hỏi, người có biết tin tức về phụ vương của chúng ta không?”
Tấn Vương phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, nhướng mày nhìn ba người: “Ta nói sao ba đứa các ngươi lại cùng nhau đến tìm bổn vương, hóa ra là quan tâm phụ vương của các ngươi à.”
Hằng Tiêu ôm quyền: “Lục bá, chúng ta cũng là quá đỗi lo lắng cho phụ vương, nhưng đích mẫu phi lại không cho chúng ta ra ngoài dò la. Chúng ta cũng là đường cùng rồi, nên đặc biệt đến hỏi Lục bá, có biết tin tức và tung tích của phụ vương chúng ta không.”
Tấn Vương lắc đầu: “Ta biết cũng không nhiều hơn các ngươi, phụ vương của các ngươi nửa đường gặp tập kích, mang theo Trương trắc phi chạy vào rừng sâu, đến giờ vẫn chưa ra. Hoàng gia gia của các ngươi cũng đã phái không ít người đi tìm, nhưng đều không thấy, tuy nhiên không tìm thấy chính là tin tốt, các ngươi cũng đừng vội, cứ về đợi cho tốt là được rồi.”
Trường An lại quấn lấy Tấn Vương một lúc lâu, xác nhận Tấn Vương ngoài những điều này ra không biết gì cả, lúc này mới thở dài một hơi, muốn thất hồn lạc phách rời đi.
Tấn Vương nhìn Trường An bộ dạng này, trầm ngâm một lát rồi nói: “Trường An, còn nhớ Hải Đường cô nương không? Đệ có thể đến chỗ nàng ấy hỏi thử xem.”
Trường An quay đầu kinh ngạc nhìn Tấn Vương một cái, Hải Đường cô nương hắn đương nhiên biết, là hoa khôi của một thanh lâu khác tên là Bách Hoa Các, Tấn Vương cũng từng dẫn hắn đi một lần, lần đó đi gặp cũng là Hải Đường cô nương.
Trường An vẻ mặt trầm tư mang theo Hằng Tiêu và Hằng Hiên rời đi, mãi đến khi ra khỏi Phong Nguyệt Lâu, hai người mới hỏi Trường An, Hải Đường cô nương là ai.
“Hải Đường cô nương là hoa khôi của Bách Hoa Các, có lần ta nghe nói phụ vương chúng ta cũng từng đến gặp Hải Đường cô nương, ta nhất thời có chút tò mò, liền bảo Lục bá dẫn ta đi gặp. Hải Đường cô nương quả thực xinh đẹp, trách không được có thể khiến phụ vương chúng ta cũng đến gặp nàng, nhưng lần này, Lục bá vì sao lại bảo chúng ta đi gặp nàng ấy?”
“Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Đi hay không đi?” Hằng Hiên hỏi.
Trường An nói: “Đi thì không vào được, nhưng lại có thể mời Hải Đường cô nương ra ngoài, nói trước nha, tiền này ba chúng ta chia đều. Lát nữa ta sẽ tìm một người, bảo hắn mời Hải Đường cô nương ra, đến Trà lâu Thính Vũ đối diện, đến lúc đó ba chúng ta sẽ hỏi nàng cho rõ ràng.”